Tiếc rằng đây là quyết định của ông chủ, Lưu Chương không làm gì khác được.
Chờ sau khi Hứa Diệp ngồi xuống, Lưu Chương nhấc chiếc ấm Tử Sa ở trên bàn, rót một tách trà.
Anh ta thông minh lên rồi.
Anh ta quyết định, lần này sẽ không để cho Hứa Diệp có có hội uống trà!
Cho nên sau khi anh ta vào phòng khách, điều đầu tiên làm chính là pha trà.
Sau khi rót xong, Lưu Chương đặt tách trà xuống trước mặt Hứa Diệp.
“Lần này đến đây tìm cậu, vẫn là chuyện hợp tác, hẳn là cậu cũng biết, giải trí Thanh Điểu của chúng tôi nắm giữ rất nhiều tài nguyên trong tay, gia nhập công ty giải trí Thanh Điểu…”
Lưu Chương mới nói được một nửa thì ngừng.
Bởi vì Hứa Diệp lại lấy ra một hộp đồ ăn ở trong túi quần cậu ấy.
Cái quái gì vậy?
Ông đây pha xong trà rồi mà cậu ấy còn muốn gì nữa chứ?
Hứa Diệp cười nói: “Giám đốc Lưu, anh cứ nói tiếp đi.”
Khóe miệng Lưu Chương giật giật, coi như không nhìn thấy động tác của Hứa Diệp.
Nhưng ánh mắt của anh ta vẫn không kiềm chế được mà bị động tác của Hứa Diệp hấp dẫn.
Không có cách nào khống chế được bản thân ngừng nhìn.
Hứa Diệp mở hộp đồ ăn, lấy ra một cái ống hút nhỏ dùng một lần từ trong hộp đồ ăn.
Trong đầu Lưu Chương ngập tràn dấu chấm hỏi.
Cậu ấy mang hộp đồ ăn thì đã đành, nhưng tại sao trong hộp đồ ăn của cậu ấy còn chuẩn bị cả ống hút dùng một lần vậy?
Hứa Diệp cất hộp đồ ăn, cắm ống hút vào trong tách trà.
Hắn hút một ngụm trà, sau đó nhìn về phía Lưu Chương cười.
Con mắt của Lưu Chương đã mở to đến hết mức, vẻ mặt ngơ ra vì không biết còn có thể uống như thế này.
Không ngăn được, hoàn toàn không ngăn lại được.
Uống trà trong tách mà còn cần ống hút?
Cậu ấy tưởng là đang uống trà sữa à?
Lưu Chương nghĩ đến đây, lập tức nhớ đến buổi phát sóng trực tiếp Những Ngôi Sao Ngày Mai sáng nay.
Chương trình buổi sáng anh ta có xem một chút.
Lúc đấy Hứa Diệp uống trà nguyên chất không dùng ống hút.
Rồi Lưu Chương lại nhìn Hứa Diệp đang cắm ống hút uống trà ở trước mặt mình.
Cậu bị điên à?
Tâm thần phân liệt?
Hứa Diệp hỏi: “Chưa sửa hợp đồng?”
Lưu Chương phục hồi lại tinh thần, anh ta gật gật đầu, sau đó nói: “Tổng giám đốc Tống nhờ tôi chuyển lời cho cậu, Tổng giám đốc Tống rất coi trọng cậu, hy vọng cậu có thể gia nhập giải trí Thanh Điểu, nhất định sẽ phát triển tốt hơn nhiều so với ở giải trí Thanh Quang.
Chương trình Những Ngôi Sao Ngày Mai, dù sao thì cũng chỉ là một chương trình mới, cậu vẫn chưa chính thức ra mắt, chuyện sau này khó có thể nói được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, có rất nhiều quán quân đã biến mất khỏi tầm mắt của khán giả sau khi chương trình kết thúc.
Tôi nghĩ có nhiều chuyện cậu hiểu rõ hơn tôi, có đôi khi lựa chọn không phải cậu muốn là được, mà là có thể hay không.”
Mặc dù Lưu Chương không hài lòng với thái độ của Tống Chính Kỳ, nhưng dù sao anh ta cũng là giám đốc âm nhạc của Thanh Điểu, những điều nên nói thì vẫn cần phải nói.
Câu cuối cùng, chính là điều mà anh ta muốn nói với Hứa Diệp.
Hứa Diệp đương nhiên hiểu.
Lưu Chương giống như Sư Gia trong phim Nhượng Đạn Tử Phim, nói với Trương Ma Tử rằng, một là lên núi làm cướp, hai là quỳ xuống ăn xin.
Điều này rất phổ biến trong giới giải trí.
Vẫn là câu nói này, kiếm tiền mà, không xấu hổ.
Hứa Diệp mỉm cười, nâng tách trà lên, nhấp ống hút, uống một hơi cạn sạch.
Lần này, Lưu Chương là người đầu tiên rời khỏi phòng khách.
Kết quả này nằm trong dự đoán của anh ta, chỉ là anh ta không nghĩ Hứa Diệp sẽ dứt khoát từ chối.
Cậu ấy thậm chí còn không nhắc đến các điều khoản cụ thể trong hợp đồng.
Không lâu sau, Tống Chính Kỳ đang chờ đợi ở trong phòng làm việc giải trí Thanh Điểu, đã nhận được điện thoại của Lưu Chương.
Sau khi biết được kết quả, khuôn mặt Tống Chính Kỳ lộ ra sự tức giận.
“Tốt lắm, tốt lắm, nếu đã như vậy, thì sau này cứ từ từ mà chơi.”
Lúc này, nữ thư ký vội vàng chạy vào trong phòng làm việc, sắc mặt cô ta có hơi lo lắng.
“Tổng giám đốc Tống, xảy ra chuyện rồi.”
Nữ thư ký lập tức đưa điện thoại cho Tống Chính Kỳ.
Trên điện thoại đang hiển thị giao diện hot search của Weibo.
Chủ đề hot search là “Phản hồi của đại học An Thành”, hơn nữa chủ đề tiếp theo là “Phản hồi của tổ chương trình Những Ngôi Sao Ngày Mai”.
Sau khi nữ thư ký ấn vào, ánh mắt Tống Chính Kỳ nhìn vào nội dung bên trong, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm nghị.
“Một trường đại học lại dùng tài khoản Weibo chính thức để ủng hộ Hứa Diệp.”