Trước mắt Hứa Diệp nổi lên một dòng chữ.
【Ký chủ đã nhận được kỹ năng diễn xuất mới!】
Có thu hoạch!
Vậy cũng xem như học được rồi!
Chu Viễn tiếp tục nói: “Bây giờ đến sắp xếp nhân vật, các bạn hãy tự chọn đi.”
Lý Tinh Thần lập tức nói: “Vậy thì theo như những gì trước đó chúng ta đã nói, tôi diễn vai Tạ Uyên.”
Vừa mở miệng cậu ta đã đoạt vai nam chính.
Giang Thịnh nói: “Vậy tôi sẽ diễn vai lão nhị Trần Ất.”
Nhân vật Trần Ất có tâm tư thâm trầm, vẫn luôn mai phục ở bên cạnh Đại Thái giám, cũng rất có đất diễn.
Lúc này chỉ còn lại ba nhân vật.
Vai Đại Thái giám kia, chắc chắn Ngô Vân Phong không muốn.
Còn lão đại Vương Giáp, nhân vật này quá tà tính, trong nguyên tác khiến cho người ta vô cùng chán ghét.
Ngô Vân Phong nói: “Vậy tôi đóng Ngô Bính.”
Lần này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Hứa Diệp và Đổng Ngọc Khôn.
Trước đó, Hứa Diệp đã quên gần hết nội dung cốt truyện của Yên Vũ Giang Hồ, bây giờ ôn lại một chút đã nhớ ra rồi.
Lúc này lại được nghe Chu Viễn diễn giải.
Trong đầu Hứa Diệp có rất nhiều suy nghĩ.
Diễn vai chính thì ghê lắm sao?
Vòng thi này đâu phải ai đóng vai chính thì đại biểu người đó giỏi.
Hắn nhìn sang cậu em ở bên cạnh.
Đổng Ngọc Khôn cảm thấy bản thân đã vô vọng, hình như là phó mặc cho số phận luôn rồi.
Cậu ấy không tranh, không đoạt cũng không làm loạn.
Hứa Diệp vỗ vai Đổng Ngọc Khôn nói: “Lão đại và thái giám, cậu chọn một vai đi, còn lại để cho tôi.”
“Anh Diệp, anh chọn trước đi.” Đổng Ngọc Khôn đáp.
“Lẹ lên, anh đây sẽ kéo cậu.” Hứa Diệp tràn đầy lòng tin nói.
Đổng Ngọc Khôn sững sờ, nhưng vẫn đưa ra lựa chọn.
Nếu anh Diệp đã muốn giúp một tay, cậu ấy phải cho anh Diệp mặt mũi.
“Vậy em diễn vai thái giám.” Đổng Ngọc Khôn nói.
Siêu sao diễn thái giám, nếu như phát ra ngoài, chắc chắn fan của Đổng Ngọc Khôn sẽ có một đống người thoát fan.
Dù sao Đổng Ngọc Khôn cũng không đếm xỉa đến, không thể qua vòng, cậu ấy sẽ phải rút lui khỏi giới giải trí.
Vai nào mất mặt cứ để cậu ấy diễn cho.
Nhân vật tốt hơn thì để cho anh Diệp.
“Được, vậy tôi sẽ đóng vai Vương Giáp.” Hứa Diệp dứt khoát nói.
Hắn không có chút áp lực nào cả.
Thực ra hắn muốn diễn vai thái giám cơ, nhân vật này có thể diễn rất đa năng.
Cậu thanh cao, cậu xuất sắc!
Cậu lại chọn vai thái giám tôi muốn, để cho tôi vai côn đồ!
Thôi thì côn đồ háo sắc cũng được.
Lúc này Hứa Diệp cảm thấy «Giờ Học Diễn Xuất Ngôi Sao» đúng là rất thú vị.
Trong đầu hắn có rất nhiều trò chơi khăm của thế giới trước.
Nếu như có đất dụng võ thì vui lắm đây.
Chu Viễn có chút ngạc nhiên nhìn Hứa Diệp và Đổng Ngọc Khôn, sau đó nói: “Được, cứ vậy mà phân chia nhân vật đi, trong các bạn có ai biết võ không?”
Chu Viễn thuận miệng hỏi, anh ta cũng chẳng hy vọng chuyện mấy thằng nhóc đẹp mã này biết võ.
“Em không biết.” Lý Tinh Thần thành khẩn đáp.
Cái này giống như toán học vậy, không thể gạt người khác.
Không biết chính là không biết.
Đây cũng là điều khiến cậu ta e ngại, Lâm Viên Đại Chiến, phải có cảnh đánh nhau.
Giang Thịnh và Ngô Vân Phong cũng biểu thị không biết.
Đổng Ngọc Khôn lắc đầu.
Hứa Diệp hỏi ngược lại: “Quân Thể Quyền học ở đại học có tính không?”
Chu Viễn cười ha hả, anh ta không phải người không biết đùa, ngược lại cảm thấy suy nghĩ của Hứa Diệp rất thú vị.
Sau đó, anh ta nghiêm túc nói: “Không tính.”
Nói xong, Hứa Diệp lại chậm rãi đứng dậy.
“Vậy xem ra, ở đây chỉ có em là có kinh nghiệm võ thuật.”
Lý Tinh Thần nhất thời có chút xấu hổ, giọng điệu này hơi giống với những gì cậu ta nói trước đó.
Hứa Diệp, cậu cố ý đúng không?
Nhưng cậu ta cũng rất nghi ngờ, sao cậu ta chưa từng nghe nói Hứa Diệp còn biết võ nữa?
Mẹ nó, học đâu ra vậy?
Hai mắt Chu Viễn tỏa sáng, nói: “Cậu làm thử xem?”
“Được.”
Lúc này Hứa Diệp đã đứng tấn.
Hắn vừa thực hiện động tác này, Chu Viễn lập tức ồ lên.
Động tác này vô cùng tiêu chuẩn.
Phải biết rằng, đứng tấn hàng thật giá thật là rất khó.
Người chưa từng luyện căn bản không thể thực hiện được.
Hứa Diệp đánh mấy quyền, lại thay đổi tư thế, bắt đầu đánh ra một vài động tác cơ bản của võ thuật.
Đừng coi thường động tác cơ bản, động tác cơ bản mới là thứ khó luyện nhất.
Gần đến khúc cuối, Hứa Diệp trực tiếp lộn một cái ngược ra sau.
Một lần là thành công.
Sách kỹ năng chính là thoải mái như thế, trực tiếp kéo thực lực của hắn lên.
Bốn người ở bên cạnh bắt đầu dùng ánh mắt tò mò nhìn Hứa Diệp, đợi đến khúc cuối, tất cả đều há to miệng.
Mẹ nó, cậu ta biết thật?
Tất cả mọi người đều cho rằng Hứa Diệp nói biết chỉ là biết chút chút mà thôi.
Thật sự không ngờ Hứa Diệp lại biết rất thạo.
Cú lộn ngược ra sau này khiến một vài món đồ trên người rơi xuống.