Ngô Bính vô cùng nóng nảy, nói: “Đại nhân, nương tử đang gặp nguy, thuộc hạ đi trước một bước!”
Đổng Ngọc Khôn bấm cuống họng nói: “Gấp gáp cái gì chứ, nương tử không còn, ta cho ngươi thêm một nàng.”
Đổng Ngọc Khôn vừa nói ra, các giám khảo cũng sửng sốt một chút.
Cậu không để ý hình tượng nữa sao?
Buông thả mình thật rồi đấy hả?
Ba người mới vừa đi đến cửa, Ngô Bính đã trực tiếp đẩy cửa vọt vào.
Lúc này, Hứa Diệp ôm nữ diễn viên ra.
Trước khi ôm vào, quần áo trên người nữ diễn viên vẫn còn chỉnh tề, lúc đi ra thì quần áo ở trên người đã cởi ra rất nhiều.
Rõ ràng nhất chính là đôi chân trắng nõn kia.
Nghiêm Mật không tự chủ được di chuyển đôi chân của mình, nhân vật mà cô ấy diễn trong phim này chính là nhân vật nữ kia.
Bây giờ nhìn thấy Hứa Diệp ôm cô gái kia, trong lòng nhất thời có một loại ảo giác.
Giống như cô ấy là người được ôm vậy.
Ngô Bính rút đao trong tay ra, cắn răng nghiến lợi nói: “Vương Giáp, buông nàng ra!”
Trên mặt Hứa Diệp lộ ra nụ cười dâm tà, tay hắn lướt qua đôi chân của nữ diễn viên, giao cô gái đã hôn mê cho Ngô Bính.
Ngô Bính chạy đến ôm chặt lấy cô gái, khuôn mặt thâm tình nói: “Đều do ta không tốt.”
Hứa Diệp vừa đi đến vừa nói: “Có người bỏ tiền ra mua đầu của ngươi, rất chịu chi, dù sao sớm muộn gì cũng phải giết chết ngươi, vừa hay lần này có người bỏ tiền, xem ra không cần phải đợi nữa.”
Nói xong, Hứa Diệp rút thanh đao ngắn đang cắm ở trên cột nhà ra.
Hắn tiếp tục nói: “Ánh mắt của tên tiểu tử nhà ngươi không tệ, nữ nhân kia.”
Lúc này, trên mặt Hứa Diệp lộ ra vẻ say mê, phun ra hai chữ: “Rất vừa miệng.”
Cả người Chu Viễn nhất thời run lên, đây cũng là lời thoại do Hứa Diệp tự thêm vào.
Lời thoại này hay phết!
Vô cùng ăn khớp với hình tượng của Vương Giáp.
Bên ngoài, Trần Ất và đại thái giám cũng vào trong sân.
Ngay lúc hai người vừa mới đi vào, Lý Tinh Thần dẫn theo một đám người ngăn chặn ở bên ngoài.
Lý Tinh Thần ngẩng đầu bước vào.
Sau khi đại thái giám nhìn thấy Lý Tinh Thần, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
“Xem ra màn kịch hôm nay là do ngươi bày ra, còn lừa bịp cả ta.”
Lý Tinh Thần cười nhạt một tiếng: “Hán Công đại nhân vẫn khỏe chứ, hôm nay, chỉ giết người, không nói chuyện cũ!”
Đại thái giám vẫy áo khoác trên người một cái, lạnh nhạt nói: “Các ngươi lên hết đi, ta chấp mười tên.”
Ban giám khảo gật gù, lời thoại của đoạn này đã thay đổi, còn rất phù hợp với tính cách của đại thái giám.
Sau đó, Trần Ất rút đao ở bên hông ra, đâm về phía đại thái giám.
Đại thái giám nghiêng người qua để né tránh, lạnh lùng nói: “Ta đã sớm biết ngươi có vấn đề từ lâu, người trẻ tuổi không nói võ đức, lại dám ra tay đánh lén!”
Giọng điệu nói từ đánh lén rất kỳ lạ.
Nhưng cũng rất hài hước.
Dứt lời, đại thái giám rút đao ở bên hông ra, đánh nhau với Trần Ất.
Hai người vừa đối thoại vừa giương đao đánh nhau.
Đoạn đối thoại này đơn giản nói về nguyên nhân hậu quả của mọi chuyện, trong đó còn có một vài chỗ để Lý Tinh Thần phát huy.
Sau khi nói xong, Lý Tinh Thần ra lệnh: “Các ngươi đi giết Vương Giáp!”
Đám người ở sau lưng cậu ta rút đao ra, nhìn về phía Hứa Diệp.
Khóe miệng Hứa Diệp lộ ra nụ cười mỉa mai: “Muốn giết ta sao?”
Lúc này, thanh đao ngắn trong tay hắn bỗng nhiên xoay một cái, bày ra lưỡi đao.
Đù!
Trương Quang Vinh ở hậu trường cũng kinh ngạc.
Kỹ thuật này cũng không phải bình thường đâu.
Vẻ mặt Hứa Diệp khinh miệt: “Ta không nhằm vào ai nha, nhưng mấy kẻ ở đây đều là rác rưởi!”
Lý Tinh Thần vung tay lên, vai quần chúng và Hứa Diệp bắt đầu đánh nhau.
Một bên sân khấu là dành cho Lý Tinh Thần và Ngô Bính.
Hai người họ đối thoại xong thì chính là một trận loạn chiến, thế nhưng cảnh đánh nhau không có nghĩa gì cả, đoạn này đã được cắt giảm.
Không lâu sau đã đến khúc diễn của Hứa Diệp.
Bên cạnh hắn có một đám thi thể quần chúng, hắn lau khóe miệng, hét lớn: “Còn ai nữa!”
Khí thế rất lớn.
Lý Tinh Thần một đao chém chết Ngô Bính.
Mà bên kia, Trần Ất cũng đã chém đại thám giám nằm sấp trên mặt đất.
Lý Tinh Thần cất cao giọng nói: “Vương Giáp, ngươi từng giết hại ba mươi sáu dân thường vô tội…”
Đây là khúc cậu ta bắt đầu quở trách tội danh của Vương Giáp, chuyện chính nghĩa mà nhân vật chính chắc chắn sẽ làm.
Cậu ta nói xong lời cuối cùng, hỏi: “Ngươi có gì muốn trăn trối không?”
Hứa Diệp nhàn nhạt đáp: “Bây giờ ta chỉ muốn giết chết hai ngươi, hoặc là bị hai ngươi giết chết.”
“Tìm chết!”
Tạ Uyên và Trần Ất ra tay, cùng nhau đánh Vương Giáp.