Địa vị trong công ty của cô ấy không thấp, nhất định có thể uốn nắn Hứa Diệp thành hình thành dạng.
Sau khi đánh giá kết thúc, người xem tại trường quay bắt đầu bỏ phiếu.
Sau khi mấy người Hứa Diệp đợi bỏ phiếu xong, cả đám đi xuống sân khấu, quay về phòng nghỉ ngơi.
Tâm lý của mấy thí sinh trong nhóm tiếp theo vô cùng thấp thỏm.
Như vầy còn diễn cái gì nữa?
Xem thế nào thì cũng không diễn hay bằng nhóm của Hứa Diệp.
Lúc nhóm tiếp theo ra sân, khu bình luận trong phòng livestream vẫn còn đang thảo luận màn biểu diễn của họ.
“Lần này Đổng Ngọc Khôn đã lật đổ ấn tượng của tôi đối với cậu ấy rồi! Tôi biết ngay mà, người ở cùng Hứa Diệp chắc chắn sẽ bị dạy hư!”
“Hoan nghênh Phó viện trưởng Đổng Ngọc Khôn của Bệnh viện tâm thần Hỏa Hoa nhậm chức!”
“Tôi còn đang suy nghĩ đoạn vừa rồi đây, nhìn Hứa Diệp chẳng giống đang diễn tí nào! Đề nghị điều tra ghi chép chuyển tiền của người này, nói không chừng trong đó còn có 498 hoặc là 798 con số đó!”
“Hứa Diệp đẹp trai quá đi, đáng tiếc lại đầu óc lại chập mạch.”
Các khán giả thảo luận vô cùng sôi nổi.
Rất nhiều người qua đường sau khi xem xong đoạn biểu diễn này đều thuận tay bỏ phiếu trên bảng xếp hạng danh tiếng.
Tổng cộng có năm phiếu, có người bỏ cho Hứa Diệp bốn phiếu, sau đó bỏ một phiếu cho Đổng Ngọc Khôn.
Có mười một phiếu thì bỏ cho Hứa Diệp mười phiếu, Đổng Ngọc Khôn một phiếu.
Số phiếu của Đổng Ngọc Khôn vốn đang tăng lên rất chậm, nhưng cứ gom ít thành nhiều, bắt đầu tăng lên nhanh chóng.
Sau khi mấy người Hứa Diệp thay quần áo, bọn họ trở lại phòng nghỉ ngơi.
Đổng Ngọc Khôn ngồi bên cạnh Hứa Diệp, trên mặt lộ ra nụ cười cảm kích.
“Anh Diệp, cảm ơn anh.”
Những điểm thay đổi trên sân khấu đều do Hứa Diệp dạy cho cậu ấy.
Bằng không, với kỹ năng diễn xuất đó của cậu ấy, sao có thể được người khác lưu tâm chứ.
Vốn tưởng rằng diễn một vai thái giám sẽ bị trào phúng, không ngờ sau khi có sự hỗ trợ của Hứa Diệp, lại có hiệu quả kỳ diệu đến vậy.
“Không có gì.”
Hứa Diệp cũng không thể nói sự thật ra được.
Một tuần này của hắn đã ăn mấy bữa cơm do Đổng Ngọc Khôn nấu rồi.
Cơm của tổ chương trình ngay cả chó cũng không thèm.
Để cho cậu em này ở lại thêm một tuần, nấu cơm cho mình ăn.
“Anh Diệp, em đi rót cho anh cốc nước nhé.”
Đổng Ngọc Không đứng dậy, đi theo làm tùy tùng, cậu ấy chạy đến máy nước uống ở bên cạnh, rót cho Hứa Diệp một ly.
Lúc này, những thí sinh khác đang ở trong phòng nghỉ đều nhìn qua hai người Hứa Diệp.
Đổng Ngọc Khôn được Hứa Diệp kéo lên.
Ai mà không muốn chứ.
Có một vài thí sinh dao động, bọn họ cũng muốn ôm đùi Hứa Diệp, nhưng đáng tiếc, không có cơ hội.
Lúc này, Đổng Ngọc Khôn để ly nước lên trên bàn.
Trong lúc mọi người nhìn chăm chú, Hứa Diệp lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi áo.
Chiếc hộp hình chữ nhật, hắn ưu nhã kéo chiếc hộp, lấy ra một cái thìa inox ở bên trong.
“Cậu ta muốn làm gì thế?”
“Không phải chứ, vẫn chưa đến giờ cơm mà, cậu ta cầm thìa làm gì?”
“Tại sao cậu ta lại mang theo đồ dùng ăn uống bên người chứ!”
Các thí sinh đều hỏi chấm đầy đầu.
Hứa Diệp ưu nhã cất chiếc hộp vào trong túi.
Sau đó hắn cầm ly nước lên, dùng thìa quấy quấy ly nước.
Các thí sinh vội vàng nhìn về phía máy nước uống.
Không sai, bên trong là nước lọc.
Không phải cà phê đâu nhé!
Cậu khuấy làm quỷ gì?
Chỉ thấy sau khi Hứa Diệp khuấy vài cái, hắn dùng thìa múc một muỗng nước lên, đút vào trong miệng.
Chứng kiến một màn như vậy, các thí sinh trong phòng nghỉ đều cạn lời.
Mẹ nó, không biết cầm lên đổ thẳng vào họng sao?
Dùng thìa uống nước, cậu có bị thần kinh không?
Đổng Ngọc Khôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Hứa Diệp một lúc lâu.
Hứa Diệp hỏi: “Cậu cũng muốn uống sao? Tôi vẫn còn một cái thìa nữa.”
Đổng Ngọc Khôn vội vàng vẫy tay: “Không cần, không cần đâu.”
Cậu ấy ngồi xuống, sau đó lại nhìn Hứa Diệp dùng thìa để uống nước.
Sau khi uống nước xong, Hứa Diệp móc hạt dưa từ trong túi ra.
Hắn vừa cắn hạt dựa, lúc khát nước thì dùng thìa múc nước uống.
Cảnh tượng này vô cùng kỳ cục.
Những thí sinh nhìn chằm chằm vào Hứa Diệp đã há hốc mồm.
Bọn họ không thể nào tưởng tượng mạch não của Hứa Diệp.
Nhưng không lâu sau, bọn họ đã quen rồi.
Hứa Diệp sao, cũng thường thôi.
Lúc này, áp lực của Lý Tinh Thần nặng như núi, trong lòng cậu ta đang tính toán chuyện tiếp theo.
Khoảng thời gian này công ty đã đầu tư rất nhiều tài nguyên cho cậu ta.
Nếu cuối cùng không thể giành vị trí đứng đầu, vậy thì những tài nguyên này phần lớn sẽ đổ sông đổ bể.
Giao dịch là đôi bên cùng có lợi, những tài nguyên này chắc chắn phải kiếm lại từ trên người cậu ta.
“Khách mời song ca tiếp theo của Hứa Diệp chắc là Trần Vũ Hân của công ty giải trí Thanh Quang, trận này, mình nhất định phải thắng lại.” Trong lòng Lý Tinh Thần thầm nói.