Đúng vậy, lần này Triệu Văn Viễn đã kiểm tra cặn kẽ trình độ của bài hát này.
Cùng với việc liệu rằng Hứa Diệp có dùng bài hát này để phát bệnh trên sân khấu hay không.
Cá nhân ông ấy lại nghiền ngẫm bài hát này một chút, cảm thấy không có khả năng.
Vương Húc cũng yên lòng, cười nói: “Vậy thì tốt rồi! Tôi cũng yên tâm hẳn!”
Vương Húc có loại cảm giác như cuối cùng cũng nhìn thấy con trẻ trưởng thành.
Dựa vào giá trị nhan sắc của Hứa Diệp, cùng với thực lực của hắn, marketing một chút không phải là hot ngay rồi sao.
Điều kiện tiên quyết là phải làm một người bình thường.
Triệu Văn Viễn cười đáp: “Ông cứ chờ xem biểu diễn đi, bài hát này thật sự rất hay.”
…
Trong lúc mọi người mong đợi, cuối cùng đã đến buổi biểu diễn công khai lần thứ hai của «Những Ngôi Sao Ngày Mai».
Những ngày gần đây, gần như ngày nào Hứa Diệp cũng luyện tập bài hát với Trần Vũ Hân.
Luyện tập với cường độ cao như thế, trình độ hợp ca của hắn đã tăng lên rất nhanh.
Trình độ nắm giữ chi tiết ở một vài chỗ đã cao hơn lần trước rất nhiều.
Quan trọng nhất là phối hợp với Trần Vũ Hân ở trên sân khấu.
Chuyện này rất quan trọng.
Phải dung hòa thật tốt, hiểu rõ sâu cạn của đối phương.
Ban ngày, mười sáu thí sinh đã tiến hành diễn tập ở trên sân khấu dưới sự sắp xếp của tổ chương trình.
Thế nhưng các thí sinh cũng không biết đối phương sẽ biểu diễn tiết mục gì.
Điểm này thì tổ chương trình rất đáng tin cậy.
Sau khi Hứa Diệp và Trần Vũ Hân tiến hành lần diễn tập cuối cùng, hai người đi xuống sân khấu.
Một nhân viên công tác chạy đến phía trước, nói: “Xin chào Hứa Diệp, đạo diễn Trương mời cậu đến gặp ông ấy một chút.”
Hứa Diệp có chút nghi ngờ, Trương Quang Vinh muốn làm gì vậy?
Thế nhưng hắn vẫn đồng ý.
“Được, vậy anh dẫn tôi qua đó đi.”
Hứa Diệp nghiêng đầu nói với Trần Vũ Hân một tiếng.
Trần Vũ Hân gật đầu mỉm cười, cô ấy và Đài truyền hình An Thành đều là bạn hợp tác lâu năm, ở chỗ này cũng không cần câu nệ gì, tự mình tìm chỗ nghỉ ngơi là được.
Nhân viên công tác nhanh chóng dẫn Hứa Diệp đến phòng làm việc của Trương Quang Vinh, sau khi Hứa Diệp đi vào, hắn có chút kinh ngạc.
Bởi vì trong phòng làm việc ngoại trừ Trương Quang Vinh ra thì còn có cả Nghiêm Mật.
Hôm nay Nghiêm Mật không mặc lễ phục, mà ăn mặc bình thường, áo ngắn tay trắng cùng với quần soóc, chân đi giày đinh.
Mùa hè thế này cũng không cần phải đi tất.
Trương Quang Vinh lập tức chào hỏi: “Hứa Diệp, vào ngồi đi, cậu muốn uống gì?”
“Đạo diễn Trương, không cần phải phiền phức như thế đâu ạ.” Hứa Diệp nói lời khách sáo.
“Vậy thì uống trà nhé.”
Trương Quang Vinh lấy ra một hộp trà từ trong ngăn kéo của mình, ông ấy cũng chỉ làm đơn giản, bỏ lá trà vào ly giấy dùng một lần, sau đó đổ thêm nước nóng vào.
Ông ấy uống trà, nhưng không có thói quen thưởng trà.
Trong lúc làm những chuyện này, Nghiêm Mật vẫn luôn quan sát Hứa Diệp.
Ánh mắt cô ấy giống như đang thưởng thức một miếng ngọc thô chưa được mài giũa.
“Tướng mạo và vóc dáng rất tốt, tỷ lệ cơ thể khá cân đối.”
Đây là suy nghĩ đầu tiên khi Nghiêm Mật quan sát kỹ dáng vẻ bên ngoài của Hứa Diệp.
Không thể không nói, mặt tiền của Hứa Diệp chắc chắn không chê vào đâu được.
Chỉ là hắn có một vài biểu hiện của bệnh tâm thần, khiến cho rất nhiều người không để mắt đến vẻ bề ngoài của hắn.
Nhưng Nghiêm Mật cảm thấy, đây là một cách marketing của Hứa Diệp.
Hắn chỉ như thế trên sân khấu mà thôi, bình thường lúc không có ai không phải cũng bình thường hay sao?
Ví dụ như bây giờ.
Trương Quang Vinh để ly giấy dùng một lần đưa cho Hứa Diệp.
Phòng làm việc của ông ấy rất lớn, có một khu tiếp khách đặc biệt.
Sau khi để ly trà xuống, Trương Quang Vinh cũng ngồi xuống.
Lúc ông ấy đang định lên tiếng, chỉ nhìn thấy Hứa Diệp giơ tay ra, lấy hộp dụng cụ ăn uống hình chữ nhật trong túi của mình.
Trương Quang Vinh có hơi sửng sốt.
Hứa Diệp mở chiếc hộp ra, lấy một đôi đũa ở bên trong, sau đó bỏ chiếc hộp vào lại trong túi.
Chân mày của Nghiêm Mật dần nhíu lại, đôi mắt to chớp chớp nhìn chằm chằm vào Hứa Diệp, tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Lấy đũa ra làm gì?
Quan trọng là sao cậu lại mang hộp dụng cụ ăn uống bên người chứ?
Một màn này có hơi quen quen thì phải.
Lúc này, Hứa Diệp cầm đôi đũa lên, khuấy ly trà một chút, sau đó gắp một lá trà lên, bỏ vào miệng nhai.
Sau khi nhai mấy miếng, hắn bưng ly trà lên uống một hớp.
Ừng ực.
Sau khi nuốt xuống, Hứa Diệp nghiêm túc nói với Trương Quang Vinh: “Đạo diễn Trương, lá trà rất ngon.”
Trương Quang Vinh và Nghiêm Mật đều trợn mắt há hốc mồm.
Hai chân của Nghiêm Mật càng vô thức khép chặt lại, cô ấy đã lúng túng đến mức muốn dùng đầu ngón chân đào xuống đất rồi.
Cậu không bị bệnh đó chứ?
Lá trà là để cho cậu ăn sao?
Cậu còn mang theo đũa thìa?
Nghiêm Mật đột nhiên cảm thấy Hứa Diệp không phải đang giả vờ!