“Mẹ nó, cái gì đây? Hứa Diệp có thể viết ra bài hát như này thật sao?”
Cái gì mà đọc thơ diễn cảm, Vu Minh không thèm quan tâm đến.
Thứ mà anh ta quan tâm chính là trình độ sáng tác của Hứa Diệp.
Anh ta còn tưởng dưới sự công kích trên mạng, Hứa Diệp sẽ lựa chọn tránh mũi nhọn, biểu diễn một vài bài có sẵn.
Thế nhưng Hứa Diệp lại biểu diễn bài hát mới do chính mình sáng tác?
Lại còn là một bài hát tuyệt vời như thế!
“Vậy phải đánh giá kém thế nào đây? Mình nên đào bới từ góc độ nào bây giờ?”
Trong đầu Vu Minh suy nghĩ ra hàng vạn câu hỏi vì sao, nhưng hoàn toàn không có đầu mối.
Bài hát này, hoàn toàn khác biệt so với phong cách trước đây của Hứa Diệp.
Thậm chí, trình độ hoàn hảo của nó cũng cao hơn rất nhiều so với lúc trước.
“Mẹ nó, không phải là cậu ta cố ý đó chứ?”
Vu Minh chợt nhớ đến tiểu sử giới thiệu cá nhân trên Weibo của Hứa Diệp.
“Á, đúng đúng đúng!”
Ba lần khẳng định để biểu đạt phủ định.
Thái độ từ đầu đến cuối của Hứa Diệp đều rất rõ ràng.
Mà bây giờ, đã đến lúc hắn ăn miếng trả miếng rồi!
“Tiêu rồi! Tiêu rồi! Mình sắp bị khủng bố rồi!”
Vu Minh luống cuống tay chân cầm lấy điện thoại, anh ta trực tiếp bấm tắt nguồn.
Ít nhất, trong ba ngày này anh ta sẽ không mở máy lại.
Anh ta sợ sẽ bị mắng chết.
Trên sân khấu, bài hát đã đến đoạn kết thúc.
Từ đầu đến cuối, Hứa Diệp chưa từng hát một mình, chỉ cùng hòa thanh.
Đợi sau khi tất cả âm thanh đều kết thúc, ánh đèn của sân khấu cũng đã sáng lên.
Dưới sân khấu, sau khi dừng lại vài giây, tiếng vỗ tay nồng nhiệt vang lên.
Các khán giả vẫn còn đang đắm chìm trong bầu không khí này, chưa thoát ra được.
Bài hát kết thúc, lại khiến cho mọi người có loại cảm giác thất vọng mất mát.
“Về nhà tôi sẽ tải bài này xuống để nghe tiếp.”
Trong lòng rất nhiều người đều sinh ra suy nghĩ như thế.
Chỗ ban giám khảo, Lâm Ca trực tiếp đứng dậy vỗ tay.
Hôm nay, vị Thiên vương đã gần bốn mươi tuổi này vô cùng hưng phấn.
Lúc còn trẻ Lâm Ca rất đẹp trai, chỉ là con người anh ta không phải rất chú tâm chuyện bảo dưỡng.
So với lứa bạn cùng tuổi trong làng giải trí thì có vẻ hơi già.
Lâm Ca là một ca sĩ thuần túy, anh ta thích một câu gọi là “chơi nhạc”, âm nhạc là được chơi ra.
Trong các tác phẩm của anh ta, có rất nhiều phong cách, có một vài bài rất hot, có một vài bài thậm chí ngay cả fan của anh ta cũng không thích nghe.
Những chuyện này Lâm Ca đều không để ý đến.
Trong những năm tháng của cuộc đời, anh ta đều nghĩ rằng phải chơi âm nhạc thật tốt.
Trước đó, khi xem màn biểu diễn của Hứa Diệp, anh ta cảm thấy rất thú vị.
Giọng hát đặc biệt của cá nhân, vũ đạo ma mị và bài hát ở trận đấu vòng thi công khai.
Bây giờ lại còn phối nhạc đọc thơ diễn cảm.
Mỗi lần hắn đều có thể bày ra một phong cách khác!
Lâm Ca rất thưởng thức những người trẻ tuổi như vậy.
Âm nhạc mà, chính là phải chơi đùa.
Muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.
Tiết mục của những nhóm trước giống như được đúc ra từ một khuôn vậy.
Vô nghĩa.
Nghiêm Mật không kích động giống như Lâm Ca, cô ấy nhẹ nhàng vỗ tay, thưởng thức nhìn Hứa Diệp.
“Hứa Diệp càng hot, thì mình càng nợ cậu ấy nhiều hơn, phải trả thế nào đây?”
Trong lòng của vị Thiên hậu này bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề nghiêm túc.
Ai bảo cô ấy tìm đến Hứa Diệp nhờ giúp đỡ chứ.
Nếu đợi Hứa Diệp càng ngày càng hot, tài nguyên trong tay cô ấy đã không thể trả nổi nữa.
MC ở trên sân khấu nhắc nhở một câu, có thể bắt đầu đánh giá rồi.
Lâm Ca mỉm cười nhìn về phía Nghiêm Mật.
“Chị Mật, chị nói trước đi.”
Nghiêm Mật và Lâm Ca đã quen biết nhau từ lâu, vừa nhìn thấy biểu cảm của người này là biết muốn lên tiếng.
“Em nói trước đi.” Nghiêm Mật nói.
Nhận được câu trả lời của Nghiêm Mật, Lâm Ca lập tức nói: “Hứa Diệp, trên mạng nói không sai, cậu đúng là có bệnh thật!”
Lâm Ca vừa lên tiếng đã khiến cho khán giả ở hiện trường cười ha hả.
Hứa Diệp cầm mic lên, đáp lại: “Em biết.”
Phòng livestream nhất thời náo nhiệt.
"Hoá ra cậu cũng biết sao!"
"Tại sao câu trả lời này lại bình tĩnh như thế chứ?"
Câu trả lời này của Hứa Diệp đã chỉnh cả Lâm Ca.
Anh ta cho rằng Hứa Diệp sẽ biện hộ một chút.
Tên nhóc nhà cậu trực tiếp thừa nhận là sao hả?
Lâm Ca ho khan vài tiếng: "Tôi rất thích bài hát này của cậu, mấy năm nay tôi đều đang nghiên cứu lời bài hát, lời bài hát của cậu có một vài ý thơ, có ý cảnh.
Cắt một quãng thời gian chậm rãi chảy xuôi, đàn một bản Tiểu Hà nhàn nhạt hương, thay phiên những từ ngữ hay gặp này vào chung một chỗ, lấy mấy câu ngắn ngủi để dùng thủ pháp tu từ, diễn tả một cảnh tượng có âm thanh, mùi hương và xúc giác.