"Cô Trình!"
Một chân Trình Doãn còn chưa kịp đặt xuống đã bị tiếng gọi kia làm cho chững lại.
Từ phía đồn cảnh sát đi ra, thanh niên mặc đồ bảo hộ kín người xồng xộc chạy đến.
Trình Doãn nhìn mất mấy giây mới nhận ra người đó là Lương Ngạn.
Cô cũng còn bất ngờ, bởi lúc hai người đến đây cũng đã cải trang kín đáo để tránh phát hiện rồi, hơn nữa Dụ Ngôn Gia còn phải đỗ xe tận góc khuất trong cùng mà anh ta vẫn nhận ra được.
Lương Ngạn đeo khẩu trang để hé đôi mắt, anh liếc qua người đàn ông bên cạnh cô, dù anh ta đã đội mũ lưỡi trai đeo kính râm nhưng anh vẫn cảm nhận hơi thở xung quanh như rơi vào âm độ.
Trình Doãn lên tiếng hòa giải bầu không khí.
"Vào xe đi, đứng đây không tiện nói chuyện."
Dụ Ngôn Gia dù không muốn cũng phải đồng ý, vì nếu đứng lâu hơn nữa chỉ sợ ai đó nhận ra, lúc đó cô lại gặp phiền phức.
"Cô Trình, chuyện hôm qua...!cô đã suy nghĩ chưa?" Lương Ngạn vừa đóng cửa xe đã vội tháo khẩu trang xuống, nét mặt có vẻ rất vội.
Không gian trong xe im lặng một lúc, phía trên Lương Ngạn là ghế lái, mà người đàn ông đó từ đầu đến cuối đều không tháo kính râm, khiến anh trông vừa khó đoán vừa đáng sợ.
Má trái đã sưng chưa tiêu hết lại giật giật đau nhức như nhắc nhở.
Lương Ngạn không kiêng dè nói những lời này, đơn giản vì cậu ta nghĩ người đàn ông bên cạnh Trình Doãn chỉ là người thân hay anh em ruột thịt của cô thôi.
Mà chuyện con gái nhà họ yêu đương thì không có lý do nào ngăn cấm cả.
"Cô Trình?" Lương Ngạn mở to mắt, rướn người về phía cô hỏi tiếp, hoàn toàn không phát giác ra người còn lại đã kiềm chế sắp đến mức giới hạn.
Trình Doãn nhìn chai nước lọc trong tay Dụ Ngôn Gia, chai nước còn một nửa bị anh bóp đến móp méo biến dạng, miệng chai căng phồng, giống như lúc nào cũng có thể bung nắp bùng nổ.
"Anh Lương, chuyện đó tôi không thể giúp anh, nhưng có một người mà anh có thể nhờ vả." Trình Doãn đưa tấm danh thiếp ra, bên trên không có tên của Đào Tử, chỉ có một dãy số.
Lương Ngạn cau mày, ngờ ngợ nhận lấy tờ giấy từ tay cô.
Nhưng kim bài trước mắt, sao anh ta có thể bỏ qua cô được.
"Nhưng mà cô Trình, dù sao tôi thấy việc này cũng có lợi cho cả hai bên.
Tôi là người đại diện của nhãn hàng cô đang quảng cáo, chúng ta song kiếm hợp bích.
Tạo thêm đợt sóng dư luận, chẳng phải một bước lên mây hay sao?"
Khóe miệng Trình Doãn giật giật.
"Xuống xe!" Dụ Ngôn Gia lúc này mới chịu lên tiếng.
"Hả?" Lương Ngạn cố ý hỏi lại.
Cặp kính đen lia tới, từ gương chiếu hậu đến đôi mắt đầy dã tâm của anh ta, Lương Ngạn cảm giác sống lưng toát mồ hôi lạnh.
Trình Doãn cũng không có ý bắt chuyện nữa, Lương Ngạn đành nén ngậm ngùi đeo khẩu trang lên, đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong xe chỉ còn lại hai người, Trình Doãn lúc này mới lén lút nhìn sang bên cạnh.
Khí tức không giận tự uy của Dụ Ngôn Gia khi nãy còn dọa cô sợ tái mặt nữa là hắn.
Ngay lúc Trình Doãn nhìn sang, Dụ Ngôn Gia cũng bắt kịp cái nhìn của cô, chỉ ngay giây sau, kính râm to bản cùng khẩu trang trên mặt bị anh giật phăng ra, ném ra ghế sau, giây tiếp theo đã kéo cả người cô lại gần.
Không phải không giận tự uy, mà anh thật sự tức giận!
Trình Doãn bị anh hôn đến đầu óc quay cuồng, lúc hai người buông nhau ra, tròng mắt anh nhìn cô như lộ cả tơ máu.
"Công bố đi."
Trình Doãn nói trong tình trạng mất giọng.
"Anh nổi điên cái gì thế..."
"Tôi nói..." Dụ Ngôn Gia gằn giọng.
"Công bố đi, ông đây yêu em đến mất não luôn rồi."
...!
"Dạo gần đây thế nào? Có nhìn thấy ai khác lạ không?"
"Không có."
"Vậy có thường nhớ đến ai không? Chẳng hạn như một người phụ nữ?"
"Không có."
"Cô có hứng thú với một nghề nghiệp nhất định nào đó không? Ví dụ nghề diễn viên?"
"Bác sỹ Đàm, ông càng hỏi càng sai.
Hay ông cho rằng tôi là một kẻ điên, không hề tôn trọng trí tuệ của tôi mà hỏi như vậy?" Đào Tử vừa nói vừa cười, nét khinh thường trong mắt lộ rõ.
Mấy câu hỏi này rõ ràng muốn thăm dò cô.
"Kẻ điên không bao giờ nói mình điên." Đàm Triết nâng gọng kính, ánh mắt phức tạp.
"Ông!" Đào Tử nhíu mày, kích động đến mức tay không đập bàn.
Ha, thế giới này đã triệt để coi cô như một kẻ điên rồi!
"Vậy tại sao lại gọi Trình Doãn là Đàm Ngư?" Đàm Triết ngẩng đầu, từng chấm đồi mồi trên khóe mắt đều toát lên sự cằn cỗi của thời gian, nét già dặn của người từng trải.
Đào Tử ngược lại càng cười to hơn.
"Nếu tôi nói, lời nói của một kẻ điên như tôi sẽ đáng tin sao?"
Che giấu Trình Doãn là Đàm Ngư, Đàm Ngư là Trình Doãn.
Dù có chết cũng phải đem sự thật này xuống mồ chôn, kể cả người thân cũng không được biết.
Đây là điều kiện duy nhất của người phụ nữ đó.
Không gian im lặng, kết thúc chẩn đoán.
"Cô về đi, ba ngày sau bác sỹ riêng sẽ liên lạc với cô." Đàm Triết bất lực đứng dậy, nhét cây bút bi vào túi áo rồi rời đi.
Đào Tử ngả người ra sau ghế, mái tóc dài xơ xác rủ xuống nửa bên mặt, cô gái ghét bỏ giơ lên xem.
"Đúng là bộ dạng quê mùa!"
Vừa đứng dậy, di động trong túi đã rung lên, Đào Tử nhìn màn hình, ánh mắt khó che giấu biểu cảm phấn khích.
"Vâng, anh Lương...!là tôi.".