Từ hôm đó cho đến khi Dụ Ngôn Gia đưa cô về nhà, Trình Doãn không hề bước ra khỏi phòng lấy nửa bước.
Đến chiều tối, dạ dày của cô không nhịn được nữa mà quặn lên từng cơn.
Mê man tỉnh từ giấc mộng, Trình Doãn mới phát hiện cả người đã đầm đìa mồ hôi.
Tắm rửa qua loa rồi xuống nhà.
Đi đến cầu thang, mùi thơm của thức ăn lại khiến bụng dạ Trình Doãn cồn cào điên cuồng, cô ngó mặt ra nhìn.
Là Hàm Tình.
"Là em à..."
Đứng trước lối vào phòng bếp, cổ họng Trình Doãn đã khô khốc, khó khăn lắm mới nói được những lời này.
"Chị dậy thì tốt quá! Bữa tối em làm xong rồi, chị qua đây ăn một chút.
Mong là hợp khẩu vị..." Món cuối cùng được bày ra, khí nóng nghi ngút bay, màu sắc cũng vô cùng bắt mắt.
Là món súp cua biển và nấm tuyết.
Món cô thích nhất, khi trước ở chung cu Họa Thiên hay đòi anh nấu cho ăn nhất...
Hàm Tình nhìn gương mặt cô tiều tụy như vậy thì không khỏi lo lắng.
Sau hôm đó, Dụ Ngôn Gia đã ngay lập tức gọi cô đến chỗ anh rồi căn dặn.
Chăm sóc Trình Doãn một ngày ba bữa như thế nào, giờ giấc ngủ nghỉ của cô ra sao, lúc cô khó ngủ rất dễ dùng thuốc...!những lúc đó đừng cho cô ấy dùng, pha một cốc nước ép là được...!cũng đừng để cô ấy một mình...
Lúc đó, tình trạng của Dụ Ngôn Gia cũng chẳng khác Trình Doãn là bao.
Ánh mắt mệt mỏi, thần sắc nhợt nhạt.
Cầu hôn không thành, còn đau khổ hơn là chia tay.
Rốt cuộc mâu thuẫn giữa hai người họ lớn đến mức nào mới có thể giày vò bản thân thành thế này?
Trình Doãn không nói gì nữa, máy móc ngồi vào bàn ăn, ngón tay run run nâng muỗng.
Cô cố ăn một miếng để áp chế cảm giác quặn thắt của dạ dày, kết quả được hai thìa lại đặt xuống.
Không có khẩu vị.
"Chị Trình..." Hàm Tình lo lắng sắp khóc đến nơi.
Nhưng từ đầu đến cuối cô lại chẳng chịu mở miệng, sau đó lại đơn độc quay trở về phòng.
Trong nhà không còn hoa quả, nghĩ đến đây, Hàm Tình liếc đồng hồ, cũng may là còn sớm, ra ngoài mua ít đồ về vậy.
Trình Doãn kéo chăn rồi nằm xuống giường, thứ cảm giác lành lạnh trống trải bao quanh toàn thân khiến cô rơi vào sợ hãi.
Tấm chăn bông chùm kín đầu, từ bên trong dần phát ra những thanh âm thút thít nho nhỏ, cuối cùng lại đổi thành nấc lên từng tiếng.
Đừng để cô nhớ đến anh nữa...
Thời gian trôi qua chầm chậm, cho đến khi đồng hồ quả lắc trên hành lang vang lên thứ thanh âm thánh thót, người trong phòng mới ngừng khóc.
Trình Doãn với lấy ngăn kéo ở đầu giường, bàn tay vô lực dốc hết sức kéo nó ra, lục lọi một hồi, cuối cùng tìm được một lọ thuốc an thần.
Thói quen từ trước đến giờ của cô là như vậy, vì sợ cơn buồn ngủ ảnh hưởng đến tiến độ quay phim, tối hôm trước cô sẽ dùng hai viên, sáng hôm sau lại uống một ly cà phê để tỉnh táo.
Nhưng kể từ khi ở chung với Dụ Ngôn Gia, kể cả những đêm anh tăng ca về muộn cũng sẽ đều đặn về chung cư Họa Thiên ngủ cùng cô.
Cái ôm của anh lúc nào cũng khiến cô chìm vào giấc ngủ một cách dễ dàng và nhanh chóng, cũng dần dần loại bỏ thói quen không lành mạnh này ra khỏi cuộc sống của cô.
Hiện tại cô muốn ngủ, nhưng không ngủ được...
Lạch cạch...
Từng viên thuốc đủ loại màu rơi vào lòng bàn tay, Trình Doãn nghiền ngẫm một hồi, cuối cùng quyết định xoay người, hướng về phía phòng ăn...
Ting...
Tiếng chuông cửa ngăn bước chân tập tễnh của cô lại, Trình Doãn liếc qua rồi lại quay mặt đi, tiếp tục hướng về phía phòng ăn.
Hàm Tình có nhà, cô hiện tại muốn ngủ lắm rồi...
Ting...
Tiếng chuông cửa cứ dồn dập vọng vào tai, Trình Doãn bắt đầu run lên, mấy viên thuốc rơi xuống sàn nhà, lăn vào từng góc.
Hành động này cuối cùng cũng khiến Trình Doãn tỉnh táo lại đôi chút.
Bất đắc dĩ, cô đành phải ra ngoài mở cửa.
"Ưu Thành Nhan..." Trình Doãn hơi giật mình.
"Ôi trời!" Người đàn ông bị dáng vẻ phờ phạc của cô dọa sợ, túi đồ ăn trong tay thiếu chút nữa là vung tay ném đi.
Nếu không phải đây là nhà của Trình Doãn, anh ta có lẽ còn tưởng mình gặp ma.
"Sao cô lại thành thế này?"
Tinh thần của cô lúc này đã ổn hơn rồi, nhìn anh ta rồi liếc một cái.
"Chưa thấy ai thất tình bao giờ à..."
"Phù..." Người con gái cuối cùng cũng chịu lên tiếng.
Ưu Thành Nhan vừa vuốt ngực vừa bước vào trong.
"Cô mà còn cái tình trạng này..." Anh ta tháo giày.
"Có ngày hói đầu đấy!"
Trình Doãn trở về sô pha, ngồi bó gối rồi lại im lặng.
Ưu Thành Nhan liếc qua một chút nội thất trong nhà, cuối cùng đi xuống phòng bếp, rót đầy một ly sữa ấm.
"Cô ở một mình à?"
Nhưng phòng bếp có đồ ăn thừa vẫn còn ấm, mà tình trạng kia của Trình Doãn thì cũng chẳng phải cô ấy nấu mấy thứ này rồi.
"Cũng may tôi đến đấy..."
"Cô chưa ăn gì đúng không?"
Bên ngoài không có bất kỳ tiếng động nào, Ưu Thành Nhan cứ tự hỏi tự trả lời cũng chán, đành phải nhanh tay đem đồ uống ra ngoài.
"Cái gì đây..." Bước chân dừng ở cửa phòng bếp, vì anh ta đi chân trần nên mấy thứ rơi trên sàn khi giẫm vào cảm nhận rất rõ ràng.
"Đệt! Trình Doãn! Cô muốn chết à?"
Nhiều thuốc an thần thế này...
Quay trở lại phòng khách, Ưu Thành Nhan vội vã túm lấy cằm cô xem, hoảng hốt đến độ chân tay quơ loạn.
"Cô uống viên nào chưa? Nôn hết ra đây! Nôn ra mau!"
"Chẳng phải tôi chưa chết à?" Trình Doãn nghiêng người né, gương mặt vẫn thờ ơ như cũ.
Lúc này anh ta mới chịu dừng động tác lại, vò đầu rồi gầm lên một tiếng, cuối cùng hung hăng ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
"Đúng là tôi chưa từng gặp Dụ Ngôn Gia, cũng không biết con người anh ta như thế nào...
Tôi cũng chẳng biết chuyện tình cảm của hai người ra làm sao.
Nhưng cô biết không? Mỗi bộ phim cô đóng từ lúc vào vai chính đến nay, đều có tay anh ta hỗ trợ.
Cô biết không?"
Trình Doãn vẫn như cũ không đáp.
Cô biết chứ, những gì anh làm cho cô cô đều biết, nhưng mà...!nó sẽ kéo dài bao lâu? Ba năm? Mười năm? Có thể mãi mãi không?
Nhìn biểu hiện của cô, anh ta sốt sắng đến phát điên.
"Đừng nói tôi châm dầu vào lửa, cùng là đàn ông với nhau, tôi không muốn việc tốt của mình bị hiểu lầm."
Anh ta quan sát cô.
"Buổi cầu hôn của hai người, anh ta dùng một tháng để lên kế hoạch, dùng một tuần để bài trí, chuẩn bị.
Từ thấm thảm hay một cái ly đựng nước, tòa bộ đều do anh ta phân vân lựa chọn rất kỹ mới bằng lòng.
Nhẫn cầu hôn...!cũng là tự tay anh ta tỉ mỉ mài giũa từng chút một...!vậy mà lại bị cô nhẫn tâm từ chối.
Trình Doãn, cô nghĩ xem...!trên đời này còn ai tốt với cô ngoài anh ta hay không?".