Cùng lúc đó, chiếc đồng hồ Khổng Tước lại phát ra âm thanh ngân nga như tiếng chuông bạc, tiếng kim rơi như nhắc nhở nỗi bất an của người trong phòng.
Bà cụ mang đĩa cá hầm từ phòng bếp lên, đặt trên chiếc bàn kim loại vừa rộng rãi vừa kiểu cách Hoàng gia, nhìn ông già rồi lại thở dài một tiếng.
"Dì giúp tôi để ý bên ngoài...!đợi khi nào bọn trẻ về để chúng tôi còn biết." Bà cụ nói với người giúp việc đứng bên cạnh, đã quá giờ cơm tối rồi, hôm nay là cuối tuần...!sao bọn trẻ có thể làm việc muộn như thế.
"Vâng, để tôi ra ngoài xem thế nào..." Người làm lại vọi vã chạy ra cửa, ngó trước ngó sau một hồi, cánh cổng lớn vẫn như cũ đứng im không động đậy.
"Rõ ràng là muốn chống đối, vâng dạ qua loa rồi để đấy!" Ông cụ nâng cặp kính lão, đôi mắt già nua nhìn theo bóng lưng người làm có hơi thất vọng đi vào trong, lên tiếng than vãn.
"Còn không phải tại ông à? Người ta cuối tuần thì lo đoàn tụ, ông chỉ lo nói khích nó, rồi bao giờ hai vợ chồng già chúng ta mới có cháu nội ẵm bồng?"
"Nó nghe lời tôi à?" Ông cụ cho là không phải, lại bắt đầu lật thêm một mặt báo, nhưng ông còn hồi hộp hơn cả bà, có khi ngồi nửa buổi cũng chả đọc được câu nào vào đầu.
Bíp...
Tiếng còi xe kêu vang, người làm khi nãy lại tất tưởi chạy ra.
Cánh cửa biệt thự vẫn luôn rộng mở, vì vậy khung cảnh ngoài sân vẫn có thể thấp thoáng thấy được.
Đèn pha lóa mắt, ồn ào một hồi, hai ông bà cuối cùng cũng nghe tiếng cười nói vọng vào.
"Lão gia, lão phu nhân...!cô Tỉnh về rồi, còn có cậu Lợi đến chơi nữa..."
Bà cụ liếc cặp mắt hằm hằm của ông nhà một cái, khôi phục tinh thần tiến vào trạng thái vui vẻ, hồ hởi chạy ra đón người.
"Bà nội." Lợi Bỉ và Dụ Tỉnh cất lời chào đầu tiên, dù gương mặt thì tươi cười nhưng khó tránh được giọng nói phát ra có hơi ủ rũ.
Bà cụ nhìn ra sau lưng họ, như thể đang trông ngóng ai đó.
"Bà, anh ấy không về đâu." Dụ Tỉnh tháo đôi giày thể thao đặt vào huyền quan, cả người có chút đau nhức.
Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Chuyện của anh trai không mấy thuận lợi, thân là em gái như cô cũng chẳng thể vui vẻ nổi.
"Sao thế?" Bà cụ trở nên sốt sắng, cứ víu lấy cánh tay cháu gái không yên lòng, gặng hỏi.
"Chúng ta vào nhà rồi nói." Lợi Bỉ thay cô trả lời bà, bóng dáng chững chạc bước vào phòng khách, nhìn ông cụ đang chuyên chú đọc báo chính giữa sô pha.
"Lão gia." Anh khẽ cúi người, chào một tiếng.
Quản gia giúp anh treo áo khoác lên cây móc gỗ, một loạt hành động trôi chảy giống như là thói quen.
Chứng tỏ Lợi Bỉ đối với Dụ gia như một gia đình nhỏ, lúc anh đến đều sẽ có người nồng nhiệt đón chào.
"Dụ Ngôn Gia đâu?" Thân là trưởng bối, tính cách thẳng thắn lại nghiêm nghị, ông không giống bà cụ vòng vo tam quốc, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
"Cậu ấy nói muốn xin lỗi hai người vì tối hôm nay không thể về nhà ăn cơm cùng gia đình được."
"Là thế nào? Còn cô bé họ Trình đó nữa, hai đứa nó hẹn chúng ta cuối tuần mà?" Mi tâm bà cụ nhíu cả lại.
Tờ báo trong tay vang lên tiếng sột soạt, cùng lúc đó, ông cụ tháo cặp kính, trầm giọng nghiêm mặt.
"Bà không coi lời tôi nói là gì đúng không? Cứ tự dưng lại xưng hô thân mật như thế, sau này đại sự không thành còn biết ăn nói với bên họ làm sao?"
Bà cụ nhíu mày bất mãn, nhưng cũng không thèm trả lời ông, chỉ chăm chăm chờ đợi hai đứa cháu trước mặt nói lý do.
"Vậy thì lại vừa ý lão gia rồi.
Hôm nay cũng chẳng có bữa cơm ra mắt nào cả, hai người không cần lo lắng.
Dù sao cô ấy cũng từ chối lời cầu hôn của Dụ rồi."
"Trời ạ..." Lời vừa nói xong, cả người bà cụ liền chao đảo, Dụ Tỉnh đứng bên cạnh vội vươn tay đỡ lấy bà, nét mặt buồn hiu.
"Chị ấy hiểu chuyện như thế.
Cũng không cần đến lúc chúng ta cạch mặt đuổi người, vừa hay đúng ý ông..." Lời càng nói càng nhỏ dần, Dụ Tỉnh sợ ông nội...!nhưng tiếng lòng bắt buộc phải nói ra, nếu không sau này sẽ không còn cơ hội.
"Vậy là đổ hết lỗi lên đầu ông già này rồi đúng không? Không ăn thì thôi, đỡ mất công chờ..." Ông cụ cầm gậy trúc trên tay, gõ cồm cộp xuống nền đất.
Không hiểu sao chưa lẩm cẩm mà ông cụ lại thích mang gậy bên người như thế.
"Đứa con gái đó có gì tốt mà đứa nào cũng ra mặt nói giúp nó?"
"Nhưng ông cũng không thể chỉ tin những lời trên báo nói được..." Dụ Tỉnh tiếp lời.
Dù người của Trình gia không mấy ai tốt, đặc biệt là vợ chồng Trình Tống và Nhan Điềm, còn cả đứa con riêng của họ là Trình Nhược và Trình Lăng nữa.
Nhưng ấn tượng về Lưu Giang và cô con gái xấu số của bà ta trong mắt cô không hề kém một ai.
Đặc biệt là chị dâu tương lai trong lòng Dụ Tỉnh, vẻ ngoài xinh đẹp, không câu lệ tiểu tiết, ăn nói còn rất thẳng thắn, chừng mực.
Đặc biệt đóng phim rất tốt, Dụ Tỉnh luôn sùng bái những người có thực lực và vẻ ngoài xinh đẹp.
Giống như chọn xe moto để đi, không những động cơ bền mà kết cấu còn phải thuận mắt.
Như vậy mới đúng nghĩa là một món đồ tốt.
"Ta đã già đến mức chỉ tin những lời xằng bậy đó thôi à? Kết giao với nhà họ bao nhiêu năm, từng người từng người như nào ta còn không biết sao?" Lời càng nói càng nặng nề, mặt mũi ông cụ cũng đã đỏ bừng lên.
"Ta đã nói với Ngôn Gia bao nhiêu lần, kẻ kết giao làm thân lấy tiếng, không thể động lòng.
Vậy mà nó dám chống đối ta, lại còn làm lớn đến mức để nhà báo vẽ hươu vẽ vượn!"
"Đứa bé đó đời tư không trong sạch, nghe nói còn chưa học hết Đại học, năng lực không có, lấy tư cách gì gánh vác cơ đồ Dụ Thị?"
"Đúng là cô ấy chưa tốt nghiệp Đại học, nhưng vừa hoàn thành xong chương trình BBA vào năm thứ ba đã được nhà trường công nhận và cấp bằng cử nhân.
Ông nội còn đòi hỏi gì không?"
Bà cụ ngạc nhiên quay lại, bà không nghe nhầm, đúng là Dụ Ngôn Gia đã về rồi.
"Dụ à..."
Mọi người trong nhà đồng loạt nhìn ra, bóng dáng cao lớn vững chãi của anh giờ phút này lại có phần mệt mỏi, u ám, nhưng khi nói những lời kia với ông cụ, dường như khí tức ngang tàn, ương ngạnh của anh từ bé đến giờ là không thể dập tắt.
Sinh ra đã mang bản tính như vậy.
Nhìn tâm thế như súng đấu súng của hai ông cháu, bà cụ biết hai người họ lại sắp cãi nhau rồi.
Quả nhiên ngay giây tiếp theo, ông cụ lại nói.
"Theo nghề diễn viên thì có gì tốt? Cứ cho là nó nhiều tài cán, nhưng vừa vào giới đã vướng phải một đống tin đồn tình cảm như vậy.
Cháu dâu nhà họ Dụ tuyệt đối không phải đứa suốt ngày gieo đào hoa cho mấy thằng không ra gì ở bên ngoài...!không đứng đắn!"
"Vậy thì cháu nội ông chính là mấy thằng không ra gì đó rồi." Khóe miệng anh thoáng nở nụ cười nhàn nhạt, ý tứ chống đối rõ ràng.
"Khụ...!khụ...!mất nết! Ai cho mày cái gan cãi lại cả ông đấy hả?" Ông cụ gõ gậy thật mạnh, ho đến nỗi run cả người.
Dụ Ngôn Gia lại chẳng hề nao núng.
"Mày...!tại sao cứ phải là diễn viên, tại sao cứ phải là người phụ nữ đó?"
Con dâu của ông cụ, là một diễn viên xinh đẹp và có năng lực, ông rất yêu quý đứa con dâu này.
Nhưng tiếc rằng nó lại mang phận hồng nhan bạc mệnh, cũng may để lại cho ông bà hai đứa cháu để an ủi.
Cũng vì thế mà trong tiềm thức của ông, nghề diễn viên rất không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng.
Ông không thể để cháu trai của ông đau khổ và dằn vặt như quá khứ đầy tang thương của con trai ông được...
Diễn viên thì sao? Nếu nhiều người đã muốn hãm hại cô như thế, vậy không làm dâu Dụ gia, cô ấy có thể tránh được sao?
Kể cả tránh được, nhưng anh cũng không thể bỏ mặc cô được.
Những lời này anh giữ trong lòng, cũng lười muốn giải thích với ông cụ, câu trả lời cuối cùng chỉ gói gọn vào một câu.
"Nếu không phải Trình Doãn, ông nghĩ cháu nội ông sẽ vừa mắt người phụ nữ khác sao?".