Trần Mục lấy ra ngân châm, bắt đầu từng cây một hạ châm cho Hứa Quốc Hào. Hứa Thi Nhân và Lưu Lan, hai mẹ con, nín thở, tay nắm chặt, mồ hôi lạnh túa ra. Trong lòng họ không ngừng cầu nguyện, mong chờ một điều kỳ diệu xảy ra, cầu mong mọi chuyện suôn sẻ.
Trần Mục vẫn điềm tĩnh, từng thao tác đều vững vàng như lão làng. Qua bắt mạch, anh xác định Hứa Quốc Hào vẫn còn một hơi thở, vẫn có thể cứu!
Ngược lại, bác sĩ và y tá trực ca lại tỏ vẻ sốt ruột, liên tục nhìn đồng hồ, trong lòng thầm mong Trần Mục mau chóng bỏ cuộc, đừng làm chậm trễ thời gian của họ nữa. Bọn họ còn nhiều việc phải làm lắm.
"Này, bác sĩ, em vừa thấy ngón tay bệnh nhân hình như động đậy." Cô y tá khẽ kéo áo bác sĩ, giọng nói tuy nhỏ nhưng vẫn không giấu được vẻ kinh ngạc.
"Làm sao có thể? Chắc chắn là em nhìn nhầm rồi. Chẳng lẽ em tin là người chết có thể sống lại hay sao?" Vị bác sĩ vẫn tỏ ra bình tĩnh, không chút dao động, khẳng định cô y tá nhìn lầm.
Nhưng lời ông ta vừa dứt, Trần Mục cũng vừa hay hạ xong cây châm cuối cùng vào huyệt mi tâm của Hứa Quốc Hào.
"A!" Một tiếng thở mạnh vang lên đột ngột trong không gian yên tĩnh, truyền vào tai vị bác sĩ và cô y tá. Giống như người chết đuối vừa được vớt lên, được cấp cứu kịp thời. Hơi thở của Hứa Quốc Hào dần dần ổn định.
Thấy vậy, Trần Mục bắt đầu rút châm, mỉm cười nói với hai mẹ con: "Dì, Thi Nhân, cháu đã cứu được chú rồi."
Lời anh vừa dứt, Hứa Quốc Hào, người vừa bị tuyên bố tử vong, đã mở mắt ra, ngồi bật dậy khỏi băng ca. "Đây là..."
"Ông xã!"
"Cha! Tốt quá rồi, cha không sao rồi!"
Hứa Thi Nhân và Lưu Lan lao đến ôm chầm lấy Hứa Quốc Hào.
Chứng kiến cảnh tượng ấm áp, hoà thuận ấy, bác sĩ và y tá đứng bên cạnh đều há hốc mồm kinh ngạc.
"Sao có thể như vậy! Rõ ràng đã chết rồi, sao lại sống lại được! Không thể nào!" Vị bác sĩ ôm đầu lẩm bẩm, không thể nào lý giải nổi chuyện vừa xảy ra.
Cô y tá thì kinh ngạc đến mức không nói nên lời, trong lòng thầm coi Trần Mục như thần tiên. Bởi lẽ ngoài thần tiên ra, cô không thể tưởng tượng được ai có thể khiến người chết sống lại, kéo một người từ quỷ môn quan trở về.
Trần Mục không bận tâm giải thích với bọn họ. Lúc này, sự chú ý của anh đều dồn vào bảng thông báo vừa hiện lên của hệ thống.
【 Nhiệm vụ hoàn thành! Chúc mừng kí chủ nhận được Bệnh viện tư nhân Thiên Nam + 1! 】
"Bệnh viện tư nhân Thiên Nam?" Trần Mục nhớ lại, bệnh viện mình đang đứng lúc này đúng là có tên Thiên Nam.
Anh không nắm rõ lắm về các bệnh viện lớn, nhưng cũng kịp phản ứng: "Ra là vậy, đây chính là bệnh viện có thế lực mạnh nhất Giang Thành!"
Nhớ lại cảnh tượng lúc đến, quả thực
Vừa rồi còn bị bác sĩ ở đây nhắm vào, mỉa mai, giờ Trần Mục thật muốn xem, khi biết anh trở thành ông chủ mới của bệnh viện, Tiền Quảng Phát sẽ có biểu cảm gì.
Tuy nhiên, lúc này việc cấp bách là chuyển Hứa Quốc Hào vào phòng bệnh để tĩnh dưỡng. Dù sao ông vừa trải qua phẫu thuật lớn, lại bị Trần Mục cưỡng ép kéo về từ quỷ môn quan, ít nhất cũng phải nằm viện theo dõi vài ngày.
Hứa Quốc Hào tuy tính tình bướng bỉnh, nhưng biết Trần Mục là ân nhân cứu mạng, ông răm rắp nghe lời, từ bỏ ý định xuất viện.
Bác sĩ và y tá nghe vậy cũng lập tức làm theo, không dám trái lời. Chỉ riêng việc chứng kiến y thuật cải tử hoàn sinh, nghịch thiên cải mệnh của Trần Mục, họ đã đủ biết anh là người không dễ chọc. Trêu chọc anh, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp, bọn họ không có gan đó.
Mọi người nhanh chóng thu xếp phòng bệnh cao cấp nhất...
Cùng lúc đó, Tiền Quảng Phát sau bao mong ngóng, sốt ruột, cuối cùng cũng nhận được kết quả kiểm tra của mình.
"Sao rồi? Mọi thứ đều ổn chứ?" Ông ta hỏi vị bác sĩ đang cầm kết quả, bước nhanh về phía mình.
"..." Vị bác sĩ muốn nói lại thôi, vẻ mặt buồn rầu, đưa kết quả cho Tiền Quảng Phát: "Ông tự xem đi."
"..." Thực ra, từ lúc nhìn thấy biểu cảm của vị bác sĩ, trong lòng Tiền Quảng Phát đã có dự cảm không lành.
Ông ta ngơ ngác một lúc, rồi nhận lấy tập kết quả. Càng xem, lông mày ông ta càng nhíu chặt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh túa ra, rơi xuống tờ giấy.
"Có phải nhầm lẫn gì không? Tôi rõ ràng khỏe mạnh, sao anh lại bảo toàn thân tôi, ngũ tạng lục phủ, không có chỗ nào là lành lặn?" Tiền Quảng Phát không tin nổi, hỏi dồn.
"Chỉ có một bản kết quả thôi, tôi không thể nào nhầm lẫn được." Vị bác sĩ đáp.
"..." Tiền Quảng Phát.
"Được rồi, tôi còn bệnh nhân khác cần khám, ông, tranh thủ mấy tháng cuối đời, tự cầu phúc đi." Vị bác sĩ thở dài, xoay người rời đi. Ông thực sự không thể giúp gì được nữa.
Tiền Quảng Phát trầm mặc, đứng bất động như hóa đá.
Bỗng nhiên, ông ta như nhớ ra điều gì, trừng lớn hai mắt: "Đúng rồi! Cậu nhóc kia chỉ cần nhìn là biết bệnh của tôi, chắc chắn có thể chữa khỏi cho tôi!"
"Không được! Không thể chần chừ nữa, phải mau chóng tìm cậu ta trước khi cậu ta rời khỏi bệnh viện. Nếu không, biết đi đâu tìm?"
Tiền Quảng Phát ném tập kết quả vào thùng rác, vội vã chạy về phía khoa Đông y.
Lúc này, Trần Mục đang ở trong phòng làm việc của Lô Thành. Tiền Quảng Phát ba chân bốn cẳng chạy đến, sợ chậm một giây là Diêm Vương và Tử thần sẽ xuất hiện trước mặt mình.
Vài phút sau.
Cánh cửa phòng làm việc bật tung. Nhìn thấy Tiền Quảng Phát xuất hiện, Lô Thành cau mày: "Ông lại đến đây làm gì! Tôi đang khám bệnh cho bệnh nhân, mời ông ra ngoài!"
"Bác sĩ Lô, chuyện đó để sau, đừng hiểu lầm, tôi không đến gây chuyện. Tôi chỉ muốn hỏi, vị thần y vừa nãy đâu rồi?" Tiền Quảng Phát nhẹ giọng hỏi.
Thấy ông ta khúm núm, Lô Thành ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên ông thấy Tiền Quảng Phát tỏ thái độ khác ngoài vênh váo, tự đắc.
"Thần y? Không phải lúc nãy ông còn mắng cậu ấy là mèo mù vớ cá rán sao?" Lô Thành trêu chọc.
"Là tôi có mắt như mù, không biết anh hùng. Xin ông, mau nói cho tôi biết cậu ấy đâu rồi, không thì muộn mất!" Tiền Quảng Phát sắp khóc đến nơi.
Thấy vậy, Lô Thành nhíu mày: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"