Nửa giờ sau, hai chiếc xe tải nối đuôi nhau xuất hiện trước cổng Đại học Nam.
Từ trên xe bước xuống, người tài xế vừa định rút điện thoại gọi cho Trần Mục thì đã thấy Trần Mục chủ động đi tới, vẫy tay với anh ta: "Tôi đây."
"Xin hỏi, anh là Trần Mục tiên sinh phải không?" Người tài xế lập tức tiến lên, cẩn thận đối chiếu thông tin.
"Phải." Trần Mục đáp.
"Đây là toàn bộ số hoa anh đặt mua ở tiệm chúng tôi, mời anh kiểm tra và nhận hàng." Người tài xế quay đầu chỉ vào xe tải chở đầy các loại hoa tươi rực rỡ.
"Không cần." Trần Mục lên tiếng ngăn lại, "Phiền anh chuyển hết số hoa này xuống đất giúp tôi."
Kết quả, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hàng vạn bó hoa đủ loại, khoe sắc thắm tươi được bày la liệt trước mặt Trần Mục.
"Tổng cộng hết bao nhiêu?" Chờ bọn họ chuyển xong, Trần Mục mới lên tiếng hỏi.
"Trần Mục tiên sinh, tổng cộng là 12 vạn tệ." Người tài xế lau mồ hôi trên trán, dè dặt nói, "Anh là người đầu tiên mua hết toàn bộ số hoa trong tiệm chúng tôi, quản lý dặn có thể giảm giá cho anh một chút…"
Thế nhưng, anh ta còn chưa nói hết câu đã bị Trần Mục cắt ngang, "Không cần đâu. Anh mang theo máy POS chứ?"
"Có, có mang." Người tài xế vội vàng lấy ra chiếc máy POS đã chuẩn bị sẵn.
Một giây sau, Trần Mục móc từ trong túi quần ra một chiếc thẻ đưa cho người tài xế.
"Tít!"
"Số tiền thanh toán 120.000 tệ. Thanh toán thành công!"
Theo sau tiếng ting ting phát ra từ máy POS, Triệu Lệ - người đứng chờ xem Trần Mục làm trò hề bỗng chốc biến sắc.
Không thể nào!
Làm sao Trần Mục có thể trả nổi 12 vạn tệ?
Đó là 12 vạn tệ, không phải 12 tệ!
"Được rồi, mọi người có thể đi." Trần Mục thản nhiên nói sau khi nhận lại thẻ.
"Cảm ơn Trần Mục tiên sinh đã ủng hộ. Nếu còn cần gì xin cứ liên hệ với chúng tôi." Nói xong, người tài xế cùng các nhân viên rời đi.
Nhìn biển hoa rực rỡ trước mặt, Trần Mục liếc nhìn Triệu Lệ - người lúc này đang mang một vẻ mặt sặc sỡ như chính những bông hoa kia.
【 Hệ thống thông báo: Độ kích động tâm lý của mục tiêu + 20! 】
Trần Mục khẽ nhếch mép, chỉ bằng việc lật đổ định kiến của Triệu Lệ về mình mà đã khiến cô ta kích động đến mức này, có thể thấy sức chịu đựng tâm lý của cô nàng thật kém cỏi!
Tiếp theo, e là tâm lý của Triệu Lệ sẽ phải hứng chịu vô số đợt tấn công dữ dội hơn nữa!
Đưa tay vào túi quần, Trần Mục vừa hay bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc.
Chính là Trương Vĩ - bạn cùng phòng ký túc xá của cậu.
"Ê, Trần Mục, cậu không đi học mà ở đây làm gì thế?" Trương Vĩ cũng nhận ra Trần Mục.
Cậu ta thắc mắc không biết mùi hương nồng nàn này từ đâu bay đến, hóa ra là có người cố tình bày đặt. Chẳng lẽ là muốn tỏ tình?
Nhiều hoa như vậy chắc hẳn tốn không ít tiền, đối phương nhất định là một kẻ lắm tiền nhiều của!
"Trương Vĩ, cậu giúp tôi phát những bông hoa này cho tất cả các bạn nữ trong trường đi, sau khi xong việc tôi mời cậu ăn đại tiệc, thế nào?" Trần Mục nói.
"Cái gì, ý cậu là, số hoa này là do cậu mua?" Nghe Trần Mục nói, Trương Vĩ trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi. Từ bao giờ Trần Mục lại trở thành kẻ lắm tiền nhiều của thế này?
Không, chắc chắn không phải Trần Mục bỏ tiền ra mua, nhất định là cậu ta được người khác nhờ vả!
"Ừ. Làm phiền cậu rồi." Trần Mục gật đầu, vỗ vai Trương Vĩ.
Giao chuyện này cho Trương Vĩ, cậu vừa không tốn sức lại vừa hoàn thành nhiệm vụ, quả là quá hời.
"Há, được thôi, chuyện nhỏ." Mặc dù trong lòng còn nhiều nghi hoặc, nhưng Trương Vĩ vẫn đè nén xuống, chủ động nhận lấy công việc này.
Dù sao thì hoa cũng do cậu ta tặng, ai biết được là do Trần Mục mua hay là do cậu ta mua?
Biết đâu nhờ cơ hội này mà cậu ta có thể phát triển tình cảm với một cô nàng nào đó thì sao, dù sao con gái ai mà chẳng thích người tặng hoa cho mình.
"Trần Mục." Trương Vĩ vừa rời đi, Triệu Lệ đã sáp tới trước mặt Trần Mục, "Rốt cuộc cậu lấy đâu ra số tiền lớn như vậy? Cậu không phải mồ côi cha mẹ, ông bà nuôi nấng cậu cũng chỉ là nông dân nghèo khó ở quê, hơn nữa họ cũng đã qua đời từ năm ngoái rồi. Số tiền này, chẳng lẽ là cậu kiếm được bằng con đường phi pháp?"
Đối với lời chất vấn của Triệu Lệ, Trần Mục coi như không nghe thấy, cô ta nói gì thì cậu nhất định phải đáp lời sao? Ai quy định vậy?
Dù sao hệ thống cũng không yêu cầu.
"Mục ca, cô ta…" Trương Vĩ bê một ôm hoa đi tới, cậu ta nhớ Trần Mục dặn tặng hoa cho tất cả nữ sinh, vậy dĩ nhiên là bao gồm cả cô gái đang đứng cạnh mà chưa nhận được hoa. Chỉ là đến gần cậu ta mới nhận ra, cô gái này chính là Triệu Lệ - bạn gái cũ đã cắm sừng Trần Mục!
Trong chốc lát, cậu ta đứng chết chân tại chỗ.
Hai người này, chẳng lẽ muốn quay lại với nhau?
Trần Mục phải lú lẫn đến mức nào mới quay lại với loại con gái ham mê vật chất như vậy chứ…
"Ngoại trừ cô ta ra, số hoa này cậu thích tặng ai thì tặng." Trần Mục liếc nhìn Trương Vĩ, nói.
"Tít."
【 Hệ thống thông báo: Độ kích động tâm lý của mục tiêu + 10! 】
Lời vừa dứt, tiếng thông báo của hệ thống lại vang lên bên tai Trần Mục.
Quay đầu lại, Trần Mục nhìn thấy khuôn mặt Triệu Lệ lúc xanh lúc trắng, lộ rõ vẻ nhục nhã.
"Trần Mục, cậu, cậu đừng tưởng rằng có chút tiền bẩn thì có thể làm nhục người khác! Tôi khinh!" Triệu Lệ cố kìm nén tức giận, cô ta thật không ngờ Trần Mục mua số hoa này lại là để làm nhục mình!
"Tôi làm nhục cô lúc nào? Chẳng phải chính cô nói tôi không mua nổi hoa hay sao?" Trần Mục mỉa mai.
Nói cậu không mua nổi hoa là cô ta, nói cậu làm nhục người khác cũng là cô ta, lời hay lời xấu đều do một mình Triệu Lệ nói hết.
Triệu Lệ còn muốn cãi biện gì đó thì một tiếng xe vang lên sau lưng.
"Lệ Lệ, hình như người nhà Triệu Thanh đến rồi." Nhìn thấy một người đàn ông trung niên trông rất uy nghiêm bước xuống từ trên xe, đám bạn của Triệu Lệ vội vàng nhắc nhở.
Nghe vậy, Triệu Lệ vội vàng quay đầu lại.
Nhìn thấy người đàn ông tóc bạc, tay chống gậy như ý quý giá, cô ta lập tức mừng rỡ.
Quay đầu lại, cô ta vênh mặt lên nhìn Trần Mục, nói: "Trần Mục, cậu xong đời rồi, người nhà Triệu Thanh đã đến, lần này đến thần tiên cũng không cứu nổi cậu đâu! Nếu bây giờ cậu quỳ xuống cầu xin tôi, nói không chừng tôi có thể nói đỡ cho cậu trước mặt ông nội anh ta."
"Cô?" Trần Mục cười khẩy, "Cũng xứng?"
"Cậu, cậu…" Triệu Lệ bị thái độ khinh thường của cậu chọc tức đến đỏ mặt tía tai, nhất thời không nói nên lời.
"Đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!" Hồi lâu sau, cô ta mới thốt ra được một câu, "Sau này cậu sẽ phải hối hận!"
Nói xong, cô ta quay người đi về phía người đàn ông kia.
Dựa người vào xe, Trần Mục nhìn người đàn ông đang sải bước đi tới.
Ông ta chính là chủ tịch tập đoàn Triệu thị, cũng chính vì ông ta dung túng mà Triệu Thanh mới dám ngang ngược như vậy.
Nghe Triệu Lệ nói xong, người đàn ông bỗng hướng mắt nhìn Trần Mục, ánh mắt sắc bén và lạnh lùng như muốn đem Trần Mục băm thành trăm mảnh!
Còn Triệu Lệ đứng cạnh ông ta thì lại nhìn Trần Mục với vẻ mặt đắc ý và hả hê, như muốn nói với Trần Mục rằng, những ngày tháng yên ổn của cậu đã chấm dứt.
Hết chương 52