Chương 28:
Edit+beta: LQNN203
"Mẹ nó."
Dữu Nhã Nhã hô lên sau khi nhìn thấy tin nhắn được đăng trong nhóm.
Sau khi hô lên, Dữu Nhã Nhã nhìn Đường Miểu với vẻ không tin, lẩm bẩm.
"Thật đúng là hàng giả hả?"
Thấy cô ấy như vậy, Đường Miểu liếc cô ấy một cái, không nói gì.
Khi cả hai bị sốc trước tin này, trong nhóm đã trở nên điên cuồng.
Những giáo viên dạy piano ban đầu không nói chuyện cũng nhảy ra hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Những gì đã xảy ra khá đơn giản.
Khâu Vũ đến trước, mang theo chiếc túi cùng Tiền Trình đi đến trước chào hỏi những người trong ngành.
Sau đó Tang tổng đến, ngay khi chị ấy đến, những người chú ý đến túi của Khâu Vũ trước đó đều nhận thấy túi của Tang tổng đụng hàng với túi của Khâu Vũ.
Việc đụng hàng không phải là chuyện thường xảy ra trong dịp này, đặc biệt là đụng hàng những chiếc túi đắt tiền như vậy.
Vì vậy, sau khi nhìn thấy hai người đụng hàng, ánh mắt của mọi người cố ý hay vô ý so sánh hai chiếc túi, sau đó họ thấy túi của Khâu Vũ không giống với túi của Tang tổng.
Với một chiếc túi quý giá như vậy, mọi người sau khi nhận thấy kiểu dáng chiếc túi họ đang mang có chút khác biệt, đã nhìn về hướng Khâu Vũ với ánh mắt khác thường hơn rất nhiêu.
Rốt cuộc một người dạy đàn, một người bán đàn, của ai là thật, của ai là giả, chỉ cần nhìn thoáng qua là đã rõ.
Tất nhiên có những người không tin vào ma quỷ, họ cũng kiểm tra tính xác thực của chiếc túi ngay giữa bữa tiệc.
Sau khi nhìn so sánh giữa thật và giả, người ta xác nhận rằng chiếc túi của Khâu Vũ là hàng giả.
Sau khi xác nhận, không biết ai là người nói trước, vì vậy cuộc nói chuyện quy mô nhỏ đã mở rộng ra toàn bộ các cửa hàng piano của bữa tiệc.
Khâu Vũ trở thành trò cười hư vinh trước mặt các đồng nghiệp ở Hoài Thành.
Đây thực sự là một chuyện rất hài hước.
Bởi vì Khâu Vũ không phải là một người hiền lành.
Mới mấy ngày trước, trước mặt rất nhiều người, cô ta đã không cho Đường Miểu xuống đài được.
Cô ta lấy nó để làm niềm vui, lại không mong đợi bị phản ứng dữ dội, bây giờ đã trở thành niềm vui của người khác.
Mà đây là sự khác biệt giữa Dữu Nhã Nhã và cô ta.
Cho dù Khâu Vũ không phải là một người tử tế, cho dù cô ấy vẫn tức giận vì Khâu Vũ đã làm xấu mặt Đường Miểu, có thái độ không tốt với Đường Miểu, và thậm chí còn coi thường những giáo viên khác của họ trong tiệm đàn piano.
Nhưng cùng là phụ nữ, sau khi đặt mình vào vị trí của người khác mà nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình, Dữu Nhã Nhã cũng không đành lòng.
Sau khi hỏi Đường Miểu câu đó xong, Dữu Nhã Nhã ban đầu tức giận vì sự quá đáng của Khâu Vũ cùng với thói khoe khoang của Khâu Vũ.
Cô ấy khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên vài phần bất lực.
"Mặc dù em đã nguyền rủa chiếc túi của chị ta là giả, nhưng em thực sự không muốn chiếc túi của chị ta là giả."
Dữu Nhã Nhã lẩm bẩm, ngồi đó cuộn thành một cục, giống như một chiếc kẹo bông mềm.
Dữu Nhã Nhã nói xong, Đường Miểu nhìn cô ấy, giơ tay nhéo nhéo mặt cô ấy.
Ngón tay của Đường Miểu khô mềm, khi cô giơ tay lên cũng mang theo chút hương đào ngọt ngào từ trên người cô, bị Đường Miểu an ủi nhéo mặt như thế này, Dữu Nhã Nhã ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
"Chị nói xem Khâu Vũ còn ở trong vòng tròn piano này được không?"
Bị mất mặt trước mặt nhiều đồng nghiệp như vậy, nếu là cô ấy, cô ấy nhất định sẽ không thể không biết xấu hổ mà tiếp tục ở lại.
Không nói đến trong vòng tròn piano.
"Vấn đề là làm thế nào để đi làm vào ngày mai." Dữu Nhã Nhã nói.
Dữu Nhã Nhã lo lắng nói như vậy, Đường Miểu đưa tay sờ sờ mặt cô ấy, không nói gì.
...
Chuyện ở bữa tiệc của Khâu Vũ rốt cuộc vẫn là lan rộng.
Xét cho cùng, vòng tròn các cửa hàng piano rất lớn, mặc dù mọi người không ở cùng một cửa hàng piano, nhưng các giáo viên dạy piano của mỗi cửa hàng piano ít nhiều đều biết nhau.
Sau khi quen nhau, liền sẽ bàn tán chuyện này trong giới, cuối cùng nói tới nói lui, mọi người đều biết chuyện.
Khâu Vũ trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm, trở thành cái tên để chê cười và trò chuyện.
Cảm xúc của những người ở các cửa hàng piano khác có thể cảm thấy ít hơn một chút, đối với các đồng nghiệp ở cửa hàng piano Bát Nhã không tính là thích Khâu Vũ nhiều, nhưng cô ta chưa bao giờ nhắm đến họ, cũng không ghét cô ta như vậy.
Thậm chí còn nói rằng mọi người đều là đồng nghiệp, bọn họ quan tâm nhiều hơn đến việc liệu cô ta có quá xấu hổ và khó chịu sau khi xem câu chuyện cười của mình tối qua hay không.
Có thể sẽ vì chuyện này mà tạm thời không đi làm, hay là trực tiếp từ chức hay không.
Tuy nhiên ngày hôm sau, Khâu Vũ vẫn đến làm việc như bình thường.
So với mọi khi, Khâu Vũ không có thay đổi rõ ràng sau phong ba.
Cô ta vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, chào hỏi các đồng nghiệp trong cửa hàng piano và quay trở lại phòng học piano của mình để chuẩn bị lên lớp.
Nhưng Dữu Nhã vẫn nhận thấy một số thay đổi trong "không có thay đổi rõ ràng" gì của cô ta.
Khâu Vũ ăn mặc đơn giản hơn trước.
Đó không phải là sự đơn giản trong phong cách ăn mặc mà chính là sự giản dị của thương hiệu.
Cô ta đã từng mang ít nhiều logo, trang sức và các phụ kiện khác nhau mang một số ý nghĩ không quá nổi bật nhưng rất tỉ mỉ.
Bây giờ tất cả những thứ đó đã không còn, giờ chỉ là một nữ giáo viên dạy piano hoàn toàn bình thường.
Dữu Nhã Nhã ngồi trên băng ghế đàn piano của Đường Miểu, vừa ôm Tuyết Mị Nương* vừa cắn, nói với Đường Miểu: "Nếu sự việc ngày hôm qua có thể khiến chị ta trở nên trầm tính và đơn giản hơn, vậy thì cũng khá tốt."
*Tuyết Mị Nương: giống loại bánh Mochi của Nhật Bản.
Ngày thường Khâu Vũ ăn mặc vì bản thân.
Có chút coi thường Dữu Nhã Nhã bọn họ.
Bây giờ cô ta đã trở lại với sự đơn giản trong trang phục của mình, không chừng về sau tâm trạng của mình cũng trở nên giản dị hơn, cô ta sẽ không còn nhìn bọn họ như bề trên như vậy nữa.
Có thể sau lần này, cô ta sẽ nhận ra lỗi lầm của mình và xin lỗi Đường Miểu.
Cho dù cô ta không xin lỗi Đường Miểu, không hung hăng với cô như trước nữa cũng tốt.
Dữu Nhã Nhã phân tích như vậy, Đường Miểu nghe cô ấy phân tích, đưa tay lên lau đi lớp đường đá trên khóe miệng cô ấy.
...
Sau khi uống trà chiều với Dữu Nhã Nhã, Đường Miểu đi vào nhà vệ sinh.
Vừa rồi Dữu Nhã Nhã mua đồ tráng miệng đi qua, hai người cùng nhau ăn một lát, trên tay đều dính đồ ăn, Đường Miểu đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Nhà vệ sinh của cửa hàng đàn piano là một gian riêng biệt, bệ rửa mặt ở bên ngoài, trong khi Đường Miểu đang rửa tay, cô nghe thấy tiếng cửa buồng toilet mở, nhìn lên thì thấy Khâu Vũ bước ra khỏi buồng.
Hai người đứng trong nhà vệ sinh, một người đứng trên bậc thềm của buồng vệ sinh, người kia đứng trước bệ rửa mặt, họ nhìn nhau như thế này.
Sau khi Khâu Vũ đến cửa hàng piano hôm nay, chào hỏi các đồng nghiệp của mình ở cửa hàng piano như thường lệ.
Trong số những đồng nghiệp được chào hỏi, cũng không bao gồm Đường Miểu.
Trước đây không chào hỏi, là không đụng mặt.
Bây giờ họ gặp nhau trong nhà vệ sinh, nhưng Khâu Vũ có vẻ như không muốn chào cô.
Đường Miểu nhướng mắt nhìn Khâu Vũ, người này rõ ràng cao hơn cô một chút vì đang đứng trên bậc thang.
Nhìn một hồi, Đường Miểu thu hồi ánh mắt, giơ tay vặn vòi nước.
Tiếng nước trong vòi biến mất cùng với hành động vặn vòi, Đường Miểu lấy khăn giấy lau sạch những ngón tay nhỏ giọt trước khi rời khỏi nhà vệ sinh.
...
"Cô Khâu không sao chứ?"
"Hôm qua là lần đầu tiên tôi mang cái túi đó, không ngờ lại trùng với túi của cô ấy.
Nhưng cái túi đó kiểu dáng không tồi, kiểu cổ điển, trùng túi cũng là chuyện bình thường."
Đường Miểu ôm Tang Tử trong tay, Tang Tử đang cùng cô chơi trò đan dây.
Sự chú ý của cô gái nhỏ đều đổ dồn vào sợi dây xoắn, cô bé chơi rất vui vẻ.
Mẹ của Tang Tử, Tang Thanh, nhìn thấy Tang Tử chơi vui vẻ như vậy, vẻ mặt nghiêm túc bình thường của chị ấy cũng mang theo vài tia dịu dàng.
Tối qua chị ấy cũng đến tham gia bữa tiệc hữu nghị của các cửa hàng piano.
Ban đầu đây chỉ là một buổi tụ tập, nhưng khi đến đó, không ngờ lại đụng hàng chiếc túi với Khâu Vũ của cửa hàng đàn Bát Nhã.
Ở độ tuổi và địa vị của chị ấy, những thứ như túi xách và quần áo là những thứ bên ngoài.
Chị ấy không quan tâm mình có đụng hàng của Khâu Vũ hay không, nhưng sau đó chị ấy nghe được từ trợ lý của mình rằng túi của Khâu Vũ đã bị một số người phát hiện là giả, sự việc vẫn lan truyền trong giới các tiệm đàn.
Nếu chỉ đơn giản là chiếc túi của Tang Thanh đụng hàng với người khác, lại là đồ giả, chị ấy cũng không quan tâm lắm.
Nhưng Khâu Vũ thì khác.
Tang Thanh cũng là dựa theo tuổi tác của Khâu Vũ, hơn nữa gặp nhau và trò chuyện ngày thường, có thể thấy Khâu Vũ là một cô gái hiếu thắng.
Nếu điều này xảy ra, đả kích với cô ta hẳn là rất nặng.
Nhưng điều này đã xảy ra một cách tình cờ và không thể đoán trước được.
Sau khi sự việc xảy ra, chị ấy cũng không đến gặp Khâu Vũ nói điều gì.
Rốt cuộc đầu tiên không phải lỗi của chị ấy, chị ấy không cần xin lỗi, thứ hai, nếu thật sự đi gặp Khâu Vũ, chị ấy sẽ cảm thấy mình giống như đang mổ xẻ vết sẹo của người ta.
Về vấn đề này, Tang Thanh chỉ đặt mình vào vị trí của Khâu Vũ và nghĩ về tình hình của Khâu Vũ, quan tâm một chút đến tình hình của cô ta.
"Cô ấy không sao."
Khi Tang Thanh nói lời này, Đường Miểu ngẩng đầu lên cười nhạt, nói: "Hôm nay vẫn đến đi làm, cảm xúc không có gì khác biệt cả."
Đường Miểu cười nói, Tang Thanh nhìn cô, thấy cô cười, chị ấy cũng cười theo cô, nói: "Như vậy là tốt rồi."
Vấn đề này dăm ba câu liền trôi qua.
Trong khi hai người nói chuyện, Tang Tử cũng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, cô bé hỏi Tang Thanh.
"Mẹ, có phải vì cái túi hôm đó con chọn cho mẹ nhìn không đẹp không?"
Sau khi nói xong, Tang Thanh cười nói: "Đương nhiên không phải rồi, lựa chọn của Tang Tử rất tốt, mẹ rất thích."
Tang Thanh là một nữ cường nhân, thường ngày hành động cương quyết, nhưng lại rất quan tâm đến con gái, ở trước mặt Tang Tử luôn tỏ ra dịu dàng.
Chị ấy luôn đáp ứng nhu cầu của con gái, Tang Tử cũng được nuôi dạy rất tốt, không giống loại trẻ con vô cớ rây rối.
Mối quan hệ mẹ con của họ khá đáng ghen tị.
"Cô giáo Đường cũng rất thích." Tang Tử nói.
Tang Tử nói xong, Đường Miểu cúi đầu cười với cô bé, "Ai cũng thích đồ xinh đẹp cả."
Đường Miểu nói đến đây, Tang Tử cười với cô, Đường Miểu tự mình gỡ sợi dây trong tay cô bé, nói: "Đan lại lần nữa chúng ta sẽ vào lớp học được không?"
"Được ạ."
...
Đường Miểu chơi đan dây lần cuối với Tang Tử, Tang Tử ngoan ngoãn trở lại băng ghế đàn và bắt đầu buổi học.
Cô bé mê đàn từ nhỏ, học rất nhanh.
Cô bé tài năng và sẵn sàng học hỏi, sau một buổi học cô bé rất vui.
Kết thúc giờ học bốn mươi phút, Tang Tử và Tang Thanh đứng dậy chào tạm biệt Đường Miểu.
Sau khi tạm biệt Đường Miểu, hai mẹ con rời khỏi phòng học piano.
Tang Tử vui vẻ nắm tay mẹ bước xuống lầu.
Khi đi xuống cầu thang, có thể gặp một hoặc hai học sinh và giáo viên.
Tang Tử có kỹ năng xã hội tốt, sau khi đến cửa hàng piano, dù là học sinh của Đường Miểu hay học sinh của giáo viên khác, cô bé đều có thể kết bạn với nhau chỉ trong vài lời nói.
Tại đây Tang Tử vừa xuống lầu thì gặp một người bạn vừa quen.
Bây giờ vẫn còn sớm để lên lớp, hai đứa trẻ chơi trong hội trường một lúc.
Chơi được một lúc thì nhìn bạn nhỏ vào lớp, Tang Tử vẫy tay chào bạn rồi cùng mẹ rời khỏi tiệm đàn.
...
Khi Khâu Vũ đến tìm Đường Miểu, cô đang nghỉ ngơi.
Mỗi buổi chiều, giữa hai tiết học, cô sẽ được nghỉ mười phút.
Cô vừa lấy nước và ngồi xuống, đang sửa lại nhạc phổ của học sinh tiếp theo thì Khâu Vũ đẩy cửa phòng học piano của cô ra.
Khâu Vũ dường như vừa trải qua một sự kiện sự tình gì đó.
Sau những gì đã xảy ra đêm qua, cho đến hôm nay cô ta đến, và trước khi cô ta đến tìm cô, tâm trạng và nét mặt của Khâu Vũ vẫn bình thản và bình tĩnh như thường.
Nhưng bây giờ, cô ta dường như đã tích tụ vô số cảm xúc và biết được điều gì đó, sẽ bùng nổ trong lồng ngực và cơ thể cô ta ngay lập tức.
Sắc mặt cô ta u ám như một đám mây tích tụ mấy ngày, vẻ mặt vừa tức giận vừa không tin được, miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh trong giọng nói.
Cô ta đứng ở cửa phòng học piano của Đường Miểu, nhìn người phụ nữ bình thường ngồi trên băng ghế piano trước mặt.
"Kelly đó, là cô gửi nó cho tôi sao?"
Khâu Vũ có lẽ đến để giằng co với Đường Miểu.
Nhưng sau khi nhìn bộ dạng và biểu hiện của Đường Miểu, cô ta đã thay đổi câu nói giằng co thành một câu hỏi.
So với việc ghét cô ta, cô ta không tin rằng cô có thể làm ra một chuyện tâm tư kín đáo như vậy.
Trong khi tâm trạng của cô ta đang hỗn loạn mà hỏi một cách bình tĩnh, Đường Miểu lại nhìn cô ta với vẻ mặt bình tĩnh như mọi khi.
"Đúng vậy." Đường Miểu nói.
...!
||||| Truyện đề cử: Chiếu Áng Mây Trôi |||||
Khâu Vũ đã trải qua ngày tồi tệ nhất trong hai mươi bốn năm cuộc đời của cô ta.
Vốn dĩ đây đáng lẽ phải là ngày huy hoàng nhất trong hai mươi bốn năm cuộc đời của cô ta.
Vài ngày trước, Tiền Trình đã tìm cô ta và nói rằng sẽ đưa cô ta đến bữa tiệc của các cửa hàng đàn piano.
Khâu Vũ đã nghe nói về bữa tiệc này trước đây, vào thời điểm đó sẽ có các đồng nghiệp từ các cửa hàng piano khác nhau ở Hoài Thành, cũng như một số nhà lãnh đạo trong ngành liên quan đến piano.
Bữa tiệc được tổ chức ở câu lạc bộ doanh nhân cao cấp nhất Hoài Thành, tất cả những người cấp cao đều có mặt, điều này đương nhiên đã nâng tầm của cả bữa tiệc lên.
Giống như quan hệ hữu nghị, mặc dù Khâu Vũ có rất nhiều kinh nghiệm, nhưng cuối cùng, cô ta chỉ có thể tiếp xúc trong vòng tròn bằng tuổi mình, cô ta chưa bao giờ tiếp xúc với những vòng tròn như vậy.
Khi Tiền Trình tìm thấy cô ta và nói rằng sẽ đưa cô ta đến đó, Khâu Vũ đã không nghi ngờ điều đó.
Đúng vậy, cả cửa hàng piano, không đưa theo cô ta thì đưa theo ai?
Khâu Vũ tin rằng mình cao hơn những người trong cửa hàng piano một bậc.
Cô ta có một nền tảng gia đình tốt, có thể chơi tốt trong vòng tròn, ngay cả trong cửa hàng piano, kỹ năng chơi piano của cô ta cũng tốt hơn những người khác.
Khi mới bắt đầu học piano, cô ta đã được giáo viên của mình mệnh danh là "thiên tài".
Sau đó, cô ta từng bước đi theo và bước đi trên con đường của thiên tài.
Dù cuối cùng con đường càng ngày càng hẹp và vầng hào quang thiên tài ngày càng xa rời cô ta, học dương cầm thì cô ta vẫn cao cấp hơn hầu hết các công việc của mọi người.
Là một giáo viên dạy piano, cô ta cũng giỏi hơn nhiều so với những giáo viên dạy piano khác.
Cô ta thậm chí còn nói rằng vì lý do này mà học sinh của cô ta học giỏi hơn rất nhiều so với những giáo viên dạy piano khác.
Khi bất kỳ phụ huynh nào nhìn thấy cô ta, trong số những giáo viên dạy đàn, cô ta sẽ là sự lựa chọn đầu tiên để con họ đến lớp học.
Cô ta sẽ ở trong cửa hàng piano này, tiếp tục làm việc với một cảm giác vượt trội.
Cô ta không coi Đường Miểu như một mối đe dọa.
Làm thế nào mà cô có thể là một mối đe dọa cho cô ta được?
Ngoài kinh nghiệm làm việc ở Nam Thành, cô không có bất kỳ mánh lới quảng cáo nào để cạnh tranh với cô ta.
Nhưng chính vì kinh nghiệm làm việc ở cửa hàng đàn ở Nam Thành của Đường Miểu, cũng khiến Khâu Vũ không thích Đường Miểu.
Khâu Vũ là một người thích gây ồn ào.
Vì vậy sau khi tốt nghiệp, cô ta ở lại Nam Thành một thời gian, sau khi tốt nghiệp cũng nộp hồ sơ vào cửa hàng đàn trong tinh thần phấn chấn, nhưng cô ta không được nhận một lần nào.
Sau khi nộp hồ sơ hết lần này đến lần khác, Khâu Vũ quay trở lại Hoài Thành, đến của hàng đàn Bát Nhã.
Cô ta luôn cho rằng giáo viên dạy piano của Nam Thành là một người có vẻ ngoài cao quý, xinh đẹp, nhưng không ngờ đó lại là dáng vẻ của Đường Miểu.
Không nổi bật, hiền lành và dễ bị bắt nạt, thậm chí hơi nhát gan.
Khâu Vũ lần đầu tiên gặp cô đã cho cô một nhát dao, sau này không đem cô để vào mắt, nhưng lần đầu tiên nhờ cô giúp mình lên lớp thay, cô đã thật sự đồng ý.
Có thể vì muốn kiếm tiền theo giờ dạy, hoặc đơn giản là vô năng, không dám từ chối.
Bất kể lý do là gì, Khâu Vũ có thể ném những lớp học mà cô ta không thích cho cô.
Không ngờ, lần thứ hai cô lại từ chối.
Cô từ chối một cách nhẹ nhàng.
Vẫn là giọng điệu nhẹ nhàng và cách diễn đạt nhẹ nhàng, nói những lời từ chối thẳng thắn trực tiếp.
Cô nói mình không dạy, nói cô ta tự mình lên lớp.
Lúc này, Khâu Vũ lần đầu tiên cảm nhận được xương cốt của Đường Miểu.
Đó là cô vốn dĩ giống như một viên kẹo mềm, có thể bị người khác nhào nặn.
Nhưng trên thực tế, có một cây kim được cắm trong viên kẹo là cô, bạn có thể nhào nặn theo hướng mũi kim xoắn lại, nhưng nếu không làm theo hướng của cô, cây kim sẽ đâm trực tiếp vào da thịt của bạn.
Điều đó nói lên rằng, cô không phải là một người mềm yếu chút nào.
Cô để cho Khâu Vũ nhào nặn mình chỉ vì lúc đó cô vừa đảo ngược hướng của mình, nó cũng giống với hướng nhào nặn của cô mà thôi.
Mà lần thứ hai, cô đã nhào nặn ngược lại với phương hướng xoay chuyển của cô.
Cô là một người có vẻ thụ động, nhưng thực ra là người chủ động.
Khâu Vũ không phục.
Bởi vì Đường Miểu từ chối dạy thay cho cô ta, sự chán ghét của Khâu Vũ dành cho Đường Miểu càng nhiều hơn.
Nếu cô không lên lớp thay cho cô ta, vậy thì cô vô dụng với cô ta.
Vì vậy khi ở Đường Về, Khâu Vũ đã để Đường Miểu rút con át chủ bài, cho cô uống rượu.
Cô ta cảm thấy Đường Miểu là một người trong ngoài không đồng nhất.
Có lẽ sau khi uống rượu, cô có thể nói hoặc làm điều gì đó ghê tởm.
Ngay cả khi không làm gì, chỉ đơn thuần rót rượu cũng đủ để khiến cô cảm thấy khó chịu.
Trò chơi này chỉ kéo dài một hiệp, cô chỉ mới uống có sáu ly.
Không lâu sau, Hạ Khiếu đi tới.
Khâu Vũ không nghĩ Hạ Khiếu là bạn của Đường Miểu.
Hoặc bởi vì những người như Đường Miểu lại có thể quen biết Hạ Khiếu, cho rằng Đường Miểu càng khó lường hơn.
Nhìn bề ngoài cô trông vô hại nhưng thực ra cô biết ca sĩ chính của ban nhạc.
Những người chơi trong ban nhạc rất nổi loạn khó gần, làm sao có thể quen được một người đàng hoàng được?
Nhưng có một sự thật là Đường Miểu và Hạ Khiếu đều biết nhau, nếu là quen nhau, cô ta cũng có cách khiến Đường Miểu xấu hổ hơn trước mặt những người mà cô quen biết.
Cô ta đụng đến Đường Miểu, hỏi tuổi của cô.
Tình huống xấu hổ, những người xung quanh giảng hoà khiến cảnh tượng càng thêm xấu hổ.
Cô ta nói thêm một câu cuối cùng, nói rằng Đường Miểu là người lớn tuổi nhất trong số họ.
Một câu như vậy đủ gây chết người, khiến Đường Miểu không thể ngóc đầu dậy trong một sớm một chiều.
Tuổi tác luôn là một sát thủ lớn đối với phụ nữ, đặc biệt là trước những người đàn ông trẻ trung và đẹp trai.
Sau đó, Đường Miểu không hề tỏ ra tổn hại do câu nói này gây ra cho cô.
Nhưng rõ ràng, bầu không khí trên bàn đã trở nên xấu hổ, dù có khắc phục như thế nào thì cũng vô ích.
Vào lúc này, Hạ Khiếu đã phá vỡ bầu không khí khó xử, giải cứu Đường Miểu.
Hạ Khiếu nói rằng anh thích phụ nữ hơn mình ba tuổi.
Tuổi này đúng là tuổi mà Đường Miểu vừa mới tiết lộ.
Anh nói xong, cả bàn im bặt.
Đồng đội của Hạ Khiếu là Tề Viễn đến gọi anh, Hạ Khiếu rời đi, đồng thời bảo Đường Miểu đợi anh, nói rằng hai người sẽ cùng nhau về.
Sau khi Hạ Khiếu và Tề Viễn rời đi, mọi người trong bàn rượu bùng nổ.
Mọi người đều hỏi Đường Miểu rằng hai người họ có mối quan hệ thân thiết nào không.
Nhưng Đường Miểu chỉ cười nói hai người chỉ sống gần nhau nên mới đi về cùng nhau.
Khâu Vũ cảm thấy buồn chán.
Trò chơi được thiết kế cẩn thận của cô ta đã bị Hạ Khiếu phá vỡ.
Trọng tâm của bàn rượu bên dưới xoay quanh mối quan hệ giữa Đường Miểu và Hạ Khiếu, Khâu Vũ cảm thấy buồn chán nên bỏ về trước thời hạn.
Kể từ đó, mối quan hệ giữa Khâu Vũ và Đường Miểu phảng phất trở nên cứng nhắc hơn trước.
Nói là cứng nhắc, nhưng Khâu Vũ càng làm ngơ Đường Miểu hơn mà thôi.
Mỗi ngày cô ta đi ngang qua cửa phòng học piano của cô, cô ta đều có thể phát hiện ra ánh mắt của Đường Miểu.
Khâu Vũ thậm chí không nhìn cô, đi thẳng trở lại phòng học piano của mình.
Dữu Nhã Nhã cũng oán giận rất nhiều về cô ta vì chuyện ở quán bar, nhưng Khâu Vũ không quan tâm, cô ấy chỉ là một đồng nghiệp làm việc trong cửa hàng piano, chỉ cần giữ bề ngoài bình tĩnh là được, cô ta không định làm bạn với họ.
Những ngày như thế cứ trôi qua bình đạm đơn giản, cho đến khi Tiền Trình nói với cô ta rằng sẽ đưa cô ta đến bữa tiệc.
Khâu Vũ nghĩ rằng giáo viên dạy piano tốt nhất của Tiền Trình trong toàn bộ cửa hàng piano là cô ta, điều đó không mâu thuẫn với sự ngạc nhiên và phấn khích của cô ta khi biết Tiền Trình sẽ đưa cô ta đến bữa tiệc.
Khi nghe tin, máu trong tim cô ta như muốn lan ra, một bông hoa nở khắp người cô ta.
Cô ta rời văn phòng của Tiền Trình và quay trở lại phòng học piano, trên đường đi ngang qua phòng học piano của Đường Miểu.
Bỏ qua ánh mắt đang chiếu vào của cô, cô ta trở lại phòng học piano để bình tĩnh lại một chút hứng thú của mình, sau đó gửi một tin nhắn trong nhóm hỏi Tiền Trình nên mặc gì.
Ngay sau khi tin nhắn được gửi ra, tất cả mọi người trong cửa hàng piano đều biết cô ta sẽ đến một bữa tiệc hữu nghị với Tiền Trình.
Về tin tức này, Đường Miểu vẫn không có biểu hiện gì như mọi khi, còn Dữu Nhã Nhã thì phát điên lên.
Dữu Nhã Nhã luôn tin rằng giáo viên dạy piano quyền lực nhất trong tiệm piano là Đường Miểu, thậm chí còn nghĩ Đường Miểu nên đến bữa tiệc.
Tuy nhiên, cô ấy không biết rằng một bữa tiệc như thế này không chỉ dành cho những người có kỹ năng piano tốt.
Bạn phải giao lưu, bạn phải giữ thể diện cho cửa hàng piano, đó không phải là một cuộc gặp gỡ trao đổi đàn piano để bạn có thể chơi một bài hát trên đó.
Đường Miểu không biết gì.
Làm sao có thể để cô đi được.
Mặc dù Đường Miểu không thể hiện bất cứ điều gì, Khâu Vũ đã áp đặt tất cả biểu cảm của Dữu Nhã Nhã, người không thể che giấu biểu cảm của mình, lên trên người Đường Miểu.
Nhìn thấy bộ dạng tức giận, ghen tị và bất lực của Dữu Nhã Nhã, Khâu Vũ cảm thấy rất sảng khoái.
Chính là rất mới mẻ.
Mà sau này, khi nhận được Kelly mà không biết người theo đuổi nào tặng, cô ta càng vui hơn.
Khâu Vũ luôn là một tay chơi xa xỉ.
Cô ta sở hữu một số chiếc túi xách nổi tiếng và rất nhiều phụ kiện nổi tiếng.
Ở một thành phố nhỏ như Hoài Thành, trang phục của cô ta thực sự rất cao cấp.
Tuy nhiên, việc tiếp xúc với các thương hiệu xa xỉ cùng lắm chỉ đến Chanel, không ngờ cô ta lại nhận được một chiếc túi Hermes, hơn nữa còn là một trong ba màu kim cương, Kelly, rất phù hợp với tuổi tác và khí chất của cô ta.
Khi nhận được chiếc hộp, ngón tay cô ta run rẩy không kiểm soát được.
Nhưng trước mặt Tiểu Khương và Đường Miểu, cô ta vẫn giữ được bình tĩnh.
Cô ta nhẹ nhàng ôm chiếc hộp trở lại phòng học piano, mở chiếc hộp ra và nhìn thấy Kelly.
Nếu lúc đó chỉ có một chiếc Kelly trong hộp, có lẽ cô ta đã chụp ảnh để tìm một người thẩm định đồ xa xỉ trên mạng.
Nhưng lúc đó, ngoài túi xách còn có một chiếc khăn lụa giống hệt của cô ta.
Chiếc khăn lụa này cô ta mua để phối cùng khi cô ta vào Hermes muốn mua một chiếc túi.
Sau đó lại nghĩ rằng Hermes không có logo, Hoài Thành cũng không ai biết, nên cô ta đơn giản từ bỏ.
Sau đó chiếc khăn lụa này đã được buộc vào túi của cô ta, có thể coi như chiếc túi này đã được tô điểm thêm rất nhiều màu sắc.
Dù đã có khăn lụa nhưng điều đó không thể che giấu được niềm vui mà Kelly mang lại cho cô ta.
Đồng thời, với chiếc khăn lụa y hệt này, đồng nghĩa với việc chiếc Kelly này phải là hàng thật.
Tất cả đều ra cùng một chiếc hộp, làm sao có thể một cái là hàng thật còn cái kia là hàng giả được?
Nhưng bây giờ nghĩ lại, đây chính là cái bẫy mà Đường Miểu giăng ra cho cô ta.
Tại sao lại mua cho cô ta một chiếc khăn lụa giống hệt nhau, chỉ để cô ta nghĩ Kelly là đồ thật, để cô ta mang nó ra ngoài không chút lưu tình, rồi mất mặt.
Đối với chiếc khăn lụa đó, Đường Miểu thường nhìn thấy nó trên túi xách mà cô ta mang theo.
Cô ta thường đi ngang qua phòng học piano của cô, Đường Miểu không nhìn cô ta, mà là quan sát cô ta.
Xem những gì cô ta có, xem những gì cô ta thích, thả một quả bom hẹn giờ chính xác bên cạnh cô ta, chỉ chờ phát nổ khi cô ta nổi bật nhất.
Đường Miểu quá đáng sợ.
Cô rất bình tĩnh, thực hiện kế hoạch một cách hoàn hảo.
Nếu không phải hôm nay học sinh của cô ta nói với cô ta rằng chiếc túi mà Tang Tử chọn cho mẹ cô bé lúc đó giống với chiếc túi mà cô ta mang đến lớp hôm thứ Bảy, Khâu Vũ sẽ không nghĩ đến Đường Miểu.
Ngay cả khi nghĩ đến cô, cô ta cũng không hoàn toàn tin tưởng, người như Đường Miểu lại có thể làm được chuyện như vậy.
Đây là loại âm mưu gì?
Nhưng Đường Miểu đã thừa nhận điều đó.
Sau khi cô ta hỏi xong, vẻ mặt của Đường Miểu bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, cô thừa nhận điều đó một cách đơn giản như thể cô không quan tâm rằng cô ta đã biết chuyện đó.
Sau khi cô thú nhận, lông mi của Khâu Vũ run rẩy lên xuống, cô ta thậm chí không biết cảm xúc của mình là gì trong một lúc.
"Cô...!tại sao?" Khâu Vũ hỏi.
Sau khi Khâu Vũ hỏi, Đường Miểu nhìn cô ta, hỏi.
"Vậy tại sao cô lại làm điều đó khi ở Đường Về?"
Quai hàm Khâu Vũ run lên.
"Chỉ có cô mới có thể làm tổn thương người khác, người khác không thể làm tổn thương cô được sao?" Đường Miểu hỏi.
"Trên đời này không có đạo lý như vậy." Đường Miểu nói.
Sau khi Đường Miểu nói xong, cô hơi mím môi, nhướng mắt tiếp tục nhìn Khâu Vũ, nói.
"Ngay cả khi trên đời thật sự có."
"Thì chỗ tôi cũng không có.".
Chương 29:
Khâu Vũ không bao giờ đến tìm Đường Miểu nữa.
Kể từ sau sự cố bữa tiệc hữu nghị, Khâu Vũ rõ ràng đã bình thường và giản dị đến cửa hàng piano mấy ngày như vậy. Mấy ngày sau, mặc dù sự kiêu ngạo lại nổi lên, nhưng cuối cùng cô ta không bao giờ kiếm chuyện với Đường Miểu nữa.
Dữu Nhã Nhã khá hài lòng với sự thay đổi thái độ của Khâu Vũ đối với Đường Miểu.
Đối với chuyện xảy ra trong bữa tiệc, mọi người bàn tán rất nhiều trong mấy ngày liền xảy ra chuyện. Sau mấy ngày trôi qua, mọi người đều có những chuyện phiếm mới để bàn tán, nên tự nhiên họ cũng quên mất nó.
Chuyện này không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của Khâu Vũ sau đó, nhưng hình phạt của cô ta từ xã hội trong vài ngày đó đã đủ. Cứ như vậy, sau này Khâu Vũ kiêu căng ngạo mạn nhưng cũng không dám làm chuyện khiến người khác không thể xuống đài.
Nếu cô ta dám làm thì đối phương cũng không phải làm gì, chỉ cần nhắc đến cái túi giả này thôi cũng đủ để cô ta xấu hổ rồi.
Sau khi sự việc này trôi qua, cuộc sống trở nên bình lặng và yên bình trở lại.
Theo lời giới thiệu của bố mẹ các bạn cùng lớp với Tang Tử đến mẹ Tang Tử, sau khi mẹ của Tang Tử chỉ định Đường Miểu làm giáo viên dạy piano cho Tang Tử, mẹ của Tang Tử là Tang Thanh cũng đã giới thiệu một số học sinh sống gần đó cho Đường Miểu.
Những học sinh này không lớn lắm, cũng giống như Tang Tử, đều phải thi lấy bằng và thi đấu, so với những học sinh khác coi piano là sở thích, cô giáo Đường Miểu có hệ thống hơn nhiều.
Các lớp học của cô ngày càng đông với nhiều học sinh hơn, cuối cùng ngay cả thời gian nghỉ buổi chiều cũng bị rút ngắn lại một chút. Dưới sự dạy dỗ cường độ cao như vậy, các ngón tay của Đường Miểu mệt mỏi và làm việc quá sức, ngón trỏ của bàn tay phải gần đây có chút cứng ngắc.
Sau giờ học vào buổi trưa, Dữu Nhã Nhã gọi đồ mang đi cùng Đường Miểu đến lớp học piano của cô để ăn tối. Vừa ăn, Đường Miểu vừa nhìn xuống ngón trỏ đang cuộn tròn. Dữu Nhã Nhã bị hành động của cô thu hút, cô ấy nhìn thấy Đường Miểu đang uốn cong ngón tay của mình với một chút nỗ lực, nhanh chóng nhìn sang.
"Sao vậy?" Dữu Nhã Nhã cẩn thận nhéo ngón tay của Đường Miểu.
"Tê." Đường Miểu hít hà một hơi, Dữu Nhã Nhã nhanh chóng thả ngón tay ra.
"Đau không?" Dữu Nhã Nhã lo lắng nói.
"Không đau." Đường Miểu nhìn dáng vẻ căng thẳng của Dữu Nhã Nhã, ngẩng đầu cười với cô ấy, "Chỉ là hơi trướng."
"Gần đây quá mệt phải không." Dữu Nhã Nhã nói.
Giống như Đường Miểu, khi cô lần đầu tiên đến cửa hàng piano, các bài học diễn ra khá bình thường. Đến sau này, cô có nhiều bài học hơn các giáo viên dạy piano cũ của họ.
Tuy rằng Dữu Nhã Nhã sẽ đôi ngày có lớp, ngày đầu tiên nhất định sẽ ít lớp hơn, nhưng Đường Miểu có quá nhiều học sinh, lớp học chưa bao giờ ít đi, cường độ mỗi ngày đều là cường độ cao.
Các ngón tay của giáo viên dạy piano phải luôn ở trên phím đàn, phải luôn chơi cho dù đó là giảng dạy hay trình diễn. Như trong trường hợp này, các ngón tay có vẻ như bị quá sức, có thể bị viêm gân.
Sau khi Dữu Nhã Nhã nói xong, cô ấy đứng dậy khỏi ghế đàn piano, nói: "Chờ em một lát, em sẽ chườm nóng cho chị."
"Không cần đâu."
Trước khi Đường Miểu nói xong, Dữu Nhã Nhã đã rời đi như một cơn gió.
Nhìn bóng lưng Dữu Nhã Nhã rời đi, Đường Miểu cười cong ngón tay.
...
Không mất nhiều thời gian để Dữu Nhã Nhã mang đến một thứ gì đó nóng hổi.
Dù còn trẻ nhưng Dữu Nhã Nhã rất thích chăm sóc sức khỏe, đôi tay của cô ấy được giữ gìn cẩn thận. Cô ấy có cả một bộ chườm nóng và các loại thảo dược để chườm nóng, tất cả đều do cô ấy mua ở phòng khám Trung y.
Sau khi lấy đồ chườm nóng đến đây, Dữu Nhã Nhã khéo léo chườm nóng cho Đường Miểu. Không khí nóng hổi quyện với mùi thảo mộc lan tỏa trong phòng học piano, những ngón tay vốn đã căng thẳng ban đầu từ từ lấy lại sự linh hoạt dưới một miếng gạc nóng nhẹ nhàng như vậy.
"Được rồi." Đường Miểu di chuyển ngón trỏ, nói với Dữu Nhã Nhã.
Nhìn thấy ngón tay của Đường Miểu đã trở lại bình thường, Dữu Nhã Nhã yên tâm, sau đó liền khoe khoang.
"Đương nhiên rồi, không nhìn xem là tay nghề của ai."
Đường Miểu nghe theo lời cô ấy nói, cười nói: "Cảm ơn Dữu Trung y."
"Quá khen quá khen." Dữu Nhã Nhã cười híp mắt, đồng thời nói: "Buổi trưa mấy ngày tới có thời gian em sẽ chườm cho chị, hẳn sẽ đỡ lên nhiều."
Nói xong, Dữu Nhã Nhã lại nói: "Nhưng em nghĩ chị vẫn phải đến bệnh viện khám. Ngón tay chứ không phải cái gì khác, là phương tiện để chúng ta ăn cơm, cần phải bảo vệ thật tốt."
Dữu Nhã Nhã thân mật dặn dò, Đường Miểu nghe lời khuyên của cô ấy, mỉm cười trả lời.
"Đã biết."
...
Sau khi được Dữu Nhã Nhã chườm nóng, ngón tay Đường Miểu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Trong phòng học piano để lại một số hương thơm thảo mộc từ miếng gạc nóng, tươi mát dễ ngửi. Không lâu sau liền có học sinh đến lớp.
Các ngón tay của Đường Miểu quả thực đã tốt hơn rất nhiều sau khi chườm nóng. Nhưng vào đầu giờ học buổi chiều, sự thoải mái của các ngón tay cũng biến mất theo từng chuyển động trên đàn, tình trạng tê cứng trước đó cũng quay trở lại.
Đường Miểu chịu đựng chứng tê cứng hoàn thành các lớp học buổi chiều và buổi tối.
Sau giờ học, Đường Miểu chào tạm biệt các học sinh và phụ huynh. Học sinh và phụ huynh của lớp cuối cùng rời đi, Đường Miểu đóng nắp đàn lại, tắt đèn trong phòng học đàn rồi bước ra ngoài.
Khi cô đi ra ngoài, Tiền Trình vừa ra khỏi văn phòng. Nhìn thấy Đường Miểu, Tiền Trình gọi một tiếng "này", dùng tay đóng cửa văn phòng lại: "Lớp học kết thúc rồi à."
"Ừm." Đường Miểu và Tiền Trình cười, sau đó hai người cùng nhau đi xuống lầu.
Mặc dù Tiền Trình là chủ sở hữu của cửa hàng âm nhạc, anh ta chưa chắc là người cuối cùng rời khỏi cửa hàng. Hầu hết thời gian anh ta rời đi là lúc bảy hoặc tám giờ tối, sau khi rời đi, anh ta sẽ đi chơi bi-a, đến quán bar, hoặc bắt đầu cuộc sống về đêm của mình.
Hai người gặp nhau ở cửa văn phòng của Tiền Trình, sau đó cùng nhau đi xuống cầu thang. Khi đi xuống lầu, Tiền Trình liếc nhìn Đường Miểu, hỏi.
"Ngón tay của cô bị sao vậy?"
Đường Miểu đang dùng tay trái xoa bóp ngón trỏ bàn tay phải.
Khi Tiền Trình hỏi một câu như vậy, Đường Miểu liếc nhìn xuống, thả ngón tay đã nhào nặn ra, nói: "Không có gì đâu, có chút tê cứng."
"Nếu đàn quá nhiều sẽ không thoải mái." Tiền Trình nói. Mặc dù hiện tại đã là ông chủ nhàn rỗi, nhưng cũng là sinh viên âm nhạc luyện đàn mấy năm, Tiền Trình vẫn có kinh nghiệm.
Sau khi nói câu này, Tiền Trình nghĩ đến các khóa học của Đường Miểu gần đây, thực sự có rất nhiều khóa học.
"Nếu thực sự không thoải mái, nhớ đi bệnh viện khám." Tiền Trình nói, nói xong, Tiền Trình nghĩ ngợi lại nói: "Nếu muốn cô có thể nghỉ vài ngày, tôi có thể nói chuyện với phụ huynh về lớp học. Nói gì thì nói sức khoẻ là quan trọng nhất."
So với những ông chủ của các cửa hàng đàn piano khác, Tiền Trình thực sự là một ông chủ rất có tình.
Nghe được lời nói của anh ta, Đường Miểu nhìn anh ta, trong lòng tràn ngập một tầng ấm áp. Cô gật đầu với anh ta, nói: "Tôi biết rồi. Cảm ơn ông chủ."
"Ầy. Này có gì mà cảm ơn?" Tiền Trình không để tâm mà mỉm cười, sau khi xuống cầu thang thì nói chuyện với Tiểu Khương, rồi rời khỏi cửa hàng piano.
...
Đường Miểu hôm nay tan lớp sớm.
Buổi tối vì lớp học bận rộn nên cô cũng không ăn tối. Sau khi rời khỏi cửa hàng piano, Đường Miểu bắt taxi đến siêu thị mua một số nguyên liệu tiện cho làm bữa tối, sau khi mua xong, Đường Miểu trở lại tiểu khu.
Trở về tiểu khu vẫn là con đường như thường, lúc này trong ngoài tiểu khu vẫn sôi nổi. Đường Miểu đi qua khu phố sôi động và quen thuộc, vào sảnh của tòa nhà đơn vị và lên thang máy.
Thang máy nhanh chóng lên đến tầng 16, Đường Miểu đi ra thang máy.
Sau khi ra khỏi thang máy, cô về tới cửa nhà mình, lấy chìa khóa trong túi xách.
Đường Miểu lấy chìa khóa, bắt đầu mở cửa.
Khi ngón trỏ của bàn tay phải cầm chìa khoá, có hơi tê cứng và bất tiện. Vì thấy bất tiện nên thời gian mở cửa khá lâu.
Lúc cầm chìa khóa mở cửa, Đường Miểu liếc mắt nhìn sang cửa bên cạnh.
Đường Miểu đã mấy ngày không gặp Hạ Khiếu.
Gần đây, vì công việc bận rộn nên thời gian ở nhà của Hạ Khiếu dường như không đều đặn, hai người hiếm khi gặp nhau. Và mỗi lần trở về, Đường Miểu thỉnh thoảng muốn có lời với Hạ Khiếu, hoặc mời anh đến nhà cô ăn tối. Nhưng khi cô muốn gõ cửa, cô sẽ tự hỏi liệu Hạ Khiếu có đang nghỉ ngơi không.
Dữu Nhã Nhã lần trước nói thời gian Vang Bóng Một Thời biểu diễn quá dài và có quá nhiều tiết mục, lần này quay lại và không biểu diễn ở Đường Về. Ngoài biểu diễn, Hạ Khiếu còn phải viết ca khúc nên công việc của anh vẫn khá bận rộn.
Anh bận làm việc cả ngày lẫn đêm, giờ đi ngủ không cố định. Nếu cô gõ cửa khi anh đang nghỉ ngơi, ngược lại sẽ làm phiền anh.
Nghĩ đến đây, Đường Miểu không gõ cửa nhà Hạ Khiếu nữa.
Mà cô thực sự đã rất lâu không gặp Hạ Khiếu.
Có vẻ như cả hai đã không gặp nhau kể từ lần cuối cùng cô mua một nắm kẹo và trả lại chiếc túi vải đựng kẹo cho anh.
Cuộc gặp gỡ đó là khi cô chủ động đến tìm anh.
Quả nhiên, công việc và nghỉ ngơi của hai người họ, ngay cả hàng xóm nếu không cố tình muốn gặp thì cũng sẽ không thấy.
Đường Miểu vừa cầm chìa khóa mở cửa, vừa nghĩ như thế này, khi đang suy nghĩ lung tung, thì ở cửa nhà bên cạnh có tiếng mở khóa, khóa điện tử phát ra tiếng "tích", của nhà Hạ Khiếu bị đẩy ra.
Hạ Khiếu xuất hiện trước mắt cô.
Khi cánh cửa nhà của Hạ Khiếu được mở ra và Hạ Khiếu xuất hiện trước mặt cô, cô không biết đó là vì suy nghĩ trong đầu cô đã được thực hiện một chút, hay vì thứ gì đó trong lòng cô đã bị chọc phá, hay vì hành động của Hạ Khiếu với mở cửa quá đột ngột, dù sao lúc Đường Miểu nhìn thấy Hạ Khiếu, bàn tay cầm chìa khóa của cô run lên, vốn dĩ ngón trỏ run rẩy không được linh hoạt cho lắm, không bắt được chiếc chìa khóa, "cạch" một tiếng, chìa khoá rơi dưới chân cô.
"Cạch."
Âm thanh giòn giã của chìa khoá rơi xuống đất vang lên khiến ánh mắt Đường Miểu nhìn Hạ Khiếu rốt cục động đậy. Cô định thần lại, nhìn xuống chiếc chìa khóa bị rơi dưới chân, định nhặt nó lên. Tay kia cô vẫn đang cầm một chiếc túi mua sắm, khi cô nghiêng người, các nguyên liệu nấu ăn trong túi sắp rơi xuống đất. Trước khi cúi người, Hạ Khiếu đã nhặt chìa khóa.
Đường Miểu ngừng cúi người, ngẩng đầu nhìn Hạ Khiếu.
Hạ Khiếu nhìn xuống cô, đưa chìa khóa cho cô.
"Cảm ơn."
Khi Đường Miểu bắt gặp ánh mắt của Hạ Khiếu, cô mới tỉnh táo lại, ánh mắt vừa động, rũ mắt nhận lấy chìa khóa từ trong tay Hạ Khiếu. Chìa khóa lại nằm trong tay cô, phát ra tiếng va chạm nhẹ.
Cầm chiếc chìa khóa, Đường Miểu cười với Hạ Khiếu, nói: "Chúng ta không gặp nhau mấy ngày rồi."
Với chiếc chìa khóa trong tay, Đường Miểu và Hạ Khiếu bắt đầu tán gẫu với nhau như những người hàng xóm. Đối với lời chào của cô, Hạ Khiếu chỉ liếc nhìn cô và đáp lại.
"Ừ."
Sau khi trả lời, Hạ Khiếu liếc nhìn nguyên liệu cô mang theo, hỏi: "Vẫn chưa ăn cơm?"
Đường Miểu cũng nhìn xuống nguyên liệu trong tay mình sau khi được hỏi điều này, cô cười nói: "Đúng vậy, gần đây đi làm về muộn."
Nói xong, Đường Miểu hỏi Hạ Khiếu: "Cậu ăn chưa?"
Sau khi Đường Miểu hỏi, cô ngước mắt lên, yên lặng nhìn anh.
"Tôi ăn rồi." Hạ Khiếu nói.
Hạ Khiếu nói xong, lông mi nhướng lên của Đường Miểu rũ xuống, sau đó cô gật đầu, nói: "Ừ, cũng khá muộn rồi."
Hai người nói qua lại vài câu như thế này.
Sau đó, dường như không còn gì để nói nữa.
Hạ Khiếu định đi ra ngoài nhưng tình cờ đụng phải cô nên cùng cô hàn huyên vài câu. Anh không dễ dàng ra ngoài, đi ra ngoài hẳn là có chuyện gì, nghĩ đến đây, Đường Miểu không chậm trễ anh nữa, cười với anh.
"Vậy cậu làm việc đi, tôi cũng về nhà ăn cơm."
Người phụ nữ cười nói tạm biệt anh.
Sau khi cô nói xong, Hạ Khiếu cũng đáp lại một cách ngắn gọn.
Cứ như vậy, một người đi về phía thang máy, người kia đi về nhà, càng lúc càng đi xa hơn theo hướng ngược lại.
Sau khi Hạ Khiếu rời đi, Đường Miểu lại lấy chìa khóa ra, lần này cô không bị phân tâm, nhìn lỗ khóa rồi đưa chìa khóa vào. Chìa khóa được tra vào lỗ khóa phát ra âm thanh êm ái, Đường Miểu khẽ vặn ngón tay, cửa nhà có tiếng mở ra.
Một giây kia cánh cửa mở ra, Đường Miểu nghe thấy giọng nói của Hạ Khiếu sau lưng cô.
"Ngày mai tôi phải ra ngoài biểu diễn."
Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu liền xoay người.