Chương 3
Hạ Tiến gõ bàn phím bùm bụp trả lời bằng vô số tin nhắn, đáng tiếc ảnh đại diện của đội trưởng trước sau một màu xám xịt, không sáng lên một lần nào nữa.
Cậu do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định liên hệ với những thành viên khác trong đội xem sao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đội bọn họ thành lập từ khi trò chơi mới ra mắt, chơi cùng nhau ba năm, tình cảm vẫn luôn rất tốt. Đúng lúc bọn họ hẹn nhau tụ tập giao lưu thì đội trưởng đột ngột mất tích. Lần hẹn này giống như cái xương cá mắc trong tim bọn họ, nhớ lại một lần là đau lòng một lần. Nhiều năm như vậy rồi hắn chưa một lần thực sự quên đi, hắn tin rằng những người khác trong đội cũng đều như vậy.
Cậu gọi điện thoại cho Lưu Phương trước.
“Tần Mộng Dao diễn Yến Khuynh Thành…….. được rồi, chọn cô ta đi, vai diễn Hồng Diệp ai có thể diễn?”
Đại đạo diễn Lưu đang bận chọn diễn viên, đột nhiên nhận được điện thoại của Hạ Tiến, nghe được hắn nói:
“Đội trưởng của chúng ta xác chết vùng dậy rồi!”
Lưu Phương nhất thời không phản ứng lại kịp, hỏi:
“Đội trưởng nào?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Tiến tức giận nói:
“Anh nói xem là đội trưởng nào? Hai chúng ta chỉ từng có duy nhất một đội trưởng, “bạn nhỏ, tôi bảo vệ cậu", chính là cái người học sinh cấp ba mất tích năm đó.”
Lưu Phương: “Ờ, cô ta phát cái gì? Bảo cậu nạp thẻ điện thoại?”
Khó trách đạo diễn Lưu phản ứng như vậy, một người không liên lạc mười năm đột nhiên gửi tin nhắn đến cho bạn, tuyệt đối là bị trộm tài khoản rồi.
Hạ Tiến nói từng chữ từng chữ một: “Trận đánh ngày 13 tháng 7, có ai đến không.”
Động tác của Lưu Phương cứng lại.
Y tá bước ra, Hạ Tiến nhanh chóng tháo tai nghe xuống: “Người nhà của Châu Thiến Thiến có ở đây không?”
Châu Thiến Thiến là bạn gái của Hạ Tiến, hai bên đều đã gặp mặt gia đình, tình cảm trước nay vẫn rất tốt, hôm nay không biết tại sao đột nhiên lại hôn mê, mặc dù rất nhanh liền tỉnh lại nhưng vẫn làm cho người khác lo lắng, cậu đưa cô ấy đi bệnh viện kiểm tra.
“Ở đây!”
Bạn gái vẫn quan trọng hơn, Hạ Tiến nói với Lưu phương một tiếng, offline.
“Bạn gái tôi không sao chứ?”
Y tá:
“Không cần lo lắng, cơ thể cô ấy rất khoẻ mạnh, ngất đi có khả năng chỉ là do thiếu máu một chút, không có vấn đề gì lớn cả.”
Châu Thiến Thiến nghe thấy tiếng, quay đầu vừa nhìn, một chàng trai anh tuấn đang cùng y tá bước vào.
Cô ta lộ ra nụ cười, bản thân quả nhiên không chọn sai người, lần này nhất định cô ta phải hưởng thụ cuộc đời, tài phú, còn có bạn trai tuấn tú chu đáo.
_ _
Khương Mạt mệt mỏi cả một ngày, ngày thứ hai mới sáng sớm đã bị âm thanh gõ cửa như đòi mạng làm tỉnh dậy, cô như người mộng du xuống giường mở cửa.
“Ngủ ngủ ngủ, em còn ngủ được nữa à?”
Nghê Bạt lách eo chen vào
“Chế vừa nhận được thông báo của sản phẩm mà em làm đại diện, nói em mau chóng đền ba mươi triệu tệ tiền bồi thường, nếu không đối phương sẽ kiện em.”
Khương Mạt bay qua nằm liệt trên sô pha, mắt nhắm mắt mở nói: “Ờ.”
“Em rốt cuộc có nghe không đấy hả? Ngôi nhà hai tầng kia em có muốn nữa hay không?”
Ngôi nhà!
Khương Mạt lập tức tỉnh táo trở lại:
“Tại sao? Hôm qua hướng bình luận không phải có chuyển biến tích cực rồi hay sao?”
“Em tự mình xem đi.”
Nghê Bạt vứt điện thoại cho cho cô, biểu tình trên mặt chỉ hận không thể rèn sắt thành thép.
“Chế thật sự không ngờ em ngu xuẩn đến mức ấy, còn để người ta lưu lại lịch sử trò chuyện làm chứng cứ, chế phải nói em thế nào mới được đây?”
Khương Mạt cầm điện thoại xem, lại là một tin hot search trên weibo.
#Bạo lộ lịch sử trò chuyện của Khương Mạt và Triệu Bằng Kiệt#
Vừa nhấn vào xem, là một người tự xưng là nhân viên làm việc bên cạnh Triệu Bằng Kiệt đăng lên một bức ảnh, bên trên là nội dung trò chuyện của Khương Mạt và Triệu Bằng Kiệt trên wechat:
Khương Mạt: “Ngày mai ra ngoài gặp nhau một chút đi”
Triệu Bằng Kiệt: “Ở đâu?”
Khương Mạt nói tên một địa điểm, dân mạng đào ra cách nhà nghỉ bị chụp lần trước không đến năm trăm mét.
Những dân mạng trước đây vì bức ảnh Khương Mạt đăng lên mà lay động trực tiếp thẹn quá hóa giận.
Giấy trắng mực đen viết rõ rành rành, đây là Khương Mạt chủ động hẹn Triệu Băng Kiệt!
Có ông chồng cực phẩm như thế còn ngoại tình, quần chúng ăn dưa đúng là muốn điên rồi.
Nghê Bạt cũng cảm thấy mình sắp điên lên rồi, ôm lấy ngực nói:
“Nhân lúc còn sớm em mau nói cho chế biết, tên tiểu tiện nhân này còn nắm được nhược điểm nào của em nữa không? Đỡ phải làm chế năm ba hôm lại nhồi máu cơ tim một lần.”
Khương Mạt vứt điện thoại sang một bên, vẻ mặt vô tội:
“Em không nhớ nữa.”
Nghê Bạt : “........”
Anh sớm muộn gì cũng bị cô làm cho tức chết.
Anh hít sâu một hơi, tự nói với bản thân không được chấp nhặt với đứa có bộ não như học sinh cấp ba, cắn răng hỏi:
“Vậy em rốt cuộc đã lên giường với hắn ta chưa, cái này ít nhiều cũng phải có ấn tượng chứ?”
Khương Mạt hồi tưởng lại một chút, nghiêm túc nói:
“Em chắc là sẽ không ăn chất phụ gia.”
“Chắc là cái gì mà chắc là? Chắc chắn một chút.”
“Không có.”
“Em nói không có là không có sao? Bằng chứng đâu?”
“Nếu thật sự em ngủ với hắn ta rồi, bọn họ sẽ không lấy ảnh chụp wechat ra để dìm em, trực tiếp tung ảnh giường chiếu ra có phải chấn động hơn không!”
Đến lúc này không cần biết là cô chủ động theo đuổi hay là được người ta theo đuổi, dựa vào những yêu cầu hà khắc với nữ minh tinh như bây giờ thì cô đều bị huỷ hoàn toàn rồi, hơn nữa vĩnh viễn không thể lật mình.
Nghê Bạt xoa xoa trán nghĩ một hồi, thật đúng là.
Khương Mạt mở điện thoại của mình ra, tìm được cuộc trò chuyện của nữ nhân xuyên không với Triệu Bằng Kiệt.
Lúc này đến bản thân cô cũng muốn chửi nữ nhân xuyên không kia là đồ ngu xuẩn rồi, trong lịch sử trò chuyện Triệu Bằng Kiệt từ đầu đến cuối không gửi bất cứ tin nhắn mờ ám nào, ngược lại là nữ nhân xuyên không này, rõ ràng là không có ý gì nhưng cũng có thể làm người khác hiểu sai được.
“Cái đệt!”
Khương Mạt đột nhiên từ sô pha nhảy lên một cái, mặc đồ ngủ chạy thẳng ra ngoài.
Nghê Bạt vội vàng kéo cô lại:
“Em định đi làm gì?”
“Em muốn đi tìm Thẩm Vân giải thích, em thật sự không có cắm sừng anh ấy.”
Nghê Bạt trừng mắt:
“Em có tin bây giờ em dám thò mặt ra ngoài khẳng định bị đáp trứng thối không?”
Khương Mạt nhướng mày:
“Đến đây, ai dám đáp em xem em có đánh chết hắn ta không.”
Nghê Bạt: “.........”
Nhoáng một cái, Khương Mạt cứ thế cầm chìa khoá xông ra ngoài, Nghê Bạt bị vướng tay vào cửa một chút, đợi anh đuổi kịp ra ngoài thang máy đã xuống mấy tầng rồi.
Cái đệt, cái thứ khiến người ta hao tâm tổn trí này.
Đa số những người ở trong tiểu khu đều là những người được coi là thành công, đương nhiên cũng không cần khổ cực như dân đi làm thuê sáng đi tối về, sáng sớm trong tiểu khu căn bản không có mấy người.
Khương Mạt chạy một mạch ra bên ngoài, đưa tay chặn một chiếc taxi, ngồi vào báo địa điểm.
Tài xế lái xe là một ông chú trung niên hơn bốn mươi tuổi, không ngừng nhìn kính chiếu hậu liếc về phía sau, không biết đã mấy lần đối mắt với Khương Mạt, cô nhướng nhướng mày, cười nói:
“Chú nhìn gì thế?”
Ông chú cười ngại ngùng:
“Nhìn cháu rất giống một nữ minh tinh.”
“Người chú nói đến chắc hẳn là Khương Mạt.”
“Ha ha ha ha, đúng, có điều cháu xinh hơn cô ta nhiều. Cô ta ấy à, nhân phẩm không tốt, không an phận, cắm sừng chồng cô ta, kiểu phụ nữ như thế này không thể lấy về được.”
Khương Mạt ngậm miệng cười nghe ông chú ba la ba la bôi đen mình, đợi sắp đến nơi, ông chú tài xế cuối cùng cũng hỏi một câu:
“Mới sáng sớm thế này, cháu đây là….. muốn đi làm gì?”
Khương Mạt chống cằm thở ngắn than dài:
“Mới sáng ra cháu còn chưa tỉnh ngủ thì đã nghe nói có người nói với chồng cháu là cháu ngoại tình, cháu còn không phải là vội vã quay về giải thích với anh ấy hay sao. Cũng không biết anh ấy có tin lời người khác hiểu lầm cháu hay không.”
Tài xế vừa nghe, đột nhiên hiểu ra :
“Chẳng trách mặc như thế này chạy ra ngoài. Nha đầu, chú nhìn người rất chuẩn, vừa nhìn cháu ánh mắt trong sáng, là một cô gái tốt, duyên phận vợ chồng cũng tốt, yên tâm đi, chồng cháu nhất định sẽ tin cháu.”
Khương Mạt cười để lộ hai hàm răng trắng:
“Được, mượn lời tốt lành của chú.”
Đến nơi, ông chú nói:
“Phía trước đường ngược chiều, không đi tiếp được, chú thả cháu xuống ở đường đối diện có được không?”
Khương Mạt nhìn chỉ cách có một con đường, liền đồng ý.
Ông chú lấy điện thoại ra, tắt tiktok, mở ra mã thu phí trên wechat:
“Mặc thành như thế này, chắc là không đem theo tiền mặt rồi đúng không? Nào, quét cái này.”
Khương Mạt vẫn chưa dùng thành thạo wechat, tìm nửa ngày, cuối cùng vẫn là ông chú tài xế giúp cô quét mã.
Trả tiền xong, cô xuống xe, ông chú tài xế đặt điện thoại xuống chuẩn bị quay xe, đột nhiên phản ứng lại, cái tên nick wechat ông vừa nhìn thấy lúc nãy hình như có chút quen mắt.
Ông ta ngây ra một lúc, vội vã mở weibo ra, nhìn thấy hình ảnh #Bạo lộ lịch sử nói chuyện của Khương Mạt và Triệu Bằng Kiệt# trên hot search.
Đậu xanh! Giống y đúc cái tên ông ta vừa nhìn thấy.
Người ông ta trở vừa rồi chính là Khương Mạt người thật!
Ông chú sau khi hết ngây người, vội vàng mở cửa sổ, lấy điện thoại ra bắt đầu quay phim Khương Mạt đang đứng ở đèn đỏ đối diện.
Mẹ ơi, ông ta gặp được đại minh tinh rồi, nhanh chóng quay lại phát tik tok.
Bây giờ đúng là giờ cao điểm mọi người đi làm, trên đường chỗ nào cũng có người, Khương Mạt đứng ở ngã tư đường, tỉ lệ người quay đầu mười trên mười.
Đây là ai vậy? Bị bệnh thần kinh sao, sáng sớm ra đi dép lê mặc đồ ngủ lượn lờ trên đường, trông cũng giống Khương Mạt quá đi.
Nhưng không có ai dám nghĩ tới, cô chính là Khương Mạt người thật.
Đèn xanh, người đi bộ hai bên đường và xe điện cùng nhau chuyển động.
Phía trước đột nhiên truyền đến âm thanh vật nặng bị rơi xuống, một bé gái bị một chiếc xe điện chạy như bay bên cạnh mắc phải, trực tiếp kéo theo xuống dưới, ngã xuống đất, lập ức khóc oà lên.
Người phụ nữ vội vã xuống xe, ôm lấy con gái mắng xối xả người đàn ông:
“Vội đi đầu thai à? Không nhìn thấy mắc vào người khác rồi sao?”
Tên đàn ông đi xe điện quay đầu lại nhìn một cái, không những không dừng lại, ngược lại còn tăng tốc xông về hướng Khương Mạt.
Khoảnh khắc hai người đi ngang qua nhau, Khương Mạt đột nhiên đưa tay túm lấy tay lái, kéo về phía bên cạnh, tên đàn ông bị dọa mặt biến sắc, vội vàng dừng xe chống xuống đất mới không bị ngã, tức giận mắng:
“Đmm, muốn chết à?”
Khương Mạt khởi động cổ chân, ý nói hai mẹ con ở phía sau:
“Không phải anh nên đưa đứa bé đi bệnh viện kiểm tra sao?”
“Kiểm con mẹ mày à, bớt con mẹ nó…..”
Vẫn chưa nói hết, Khương Mạt nhấc chân đạp một cái, tên đàn ông lùi về sau hai bước, bàn tọa lạnh lùng tiếp đất, không đợi hắn bò dậy, một cặp giò trắng mịn đi dép lê liền đạp lên.
khương Mạt ở trên cao nhìn xuống, châm biếm nói:
“Anh vừa ăn phải phân sao? Mồm miệng thối như vậy.”
Tên đàn ông mặt đỏ phừng phừng, người phụ nữ kia cũng ôm con gái chạy đến, vừa đánh vừa xé hắn.
Hỗn loạn ở bên này kinh động đến cảnh sát ở bên kia đường, Khương Mạt vừa nhìn cảnh sát chuẩn bị đi đến, sợ phiền phức, vội vàng chuồn đi.
Tài xế taxi ở đường đối diện đợi mãi đến khi Khương Mạt đi xa mới vỗ vỗ lồng ngực hoàn hồn lại, mẹ ơi, vừa rồi ông ta mắng Khương Mạt như thế, vậy mà không bị đánh……
…. không được, hôm nay nhất định phải mua mười tệ xổ số!
Vận may cũng quá nghịch thiên rồi.
Người phụ nữ tóm lấy tên đàn ông đánh nhau một trận, bị cảnh sát kéo ra, chửi tên đàn ông một tiếng:
“May mà có cô gái vừa rồi, nếu không thì để mày chạy mất rồi…… ấy, cô gái vừa rồi đâu rồi? Vẫn chưa cảm ơn người ta nữa.”
Người phụ nữ bây giờ mới nhớ đến người đã giúp mình.
Bé gái đứng bên cạnh vừa lau nước mắt vừa đưa ngón tay nhỏ mũm mĩm bị chà xước da chỉ về phía đối diện đường:
“Chị xinh đẹp đi mất rồi.”
Người phụ nữ nhìn theo hướng tay con gái chỉ, toàn là người, căn bản không tìm được bóng dáng của đối phương.
Thẩm Vân vừa lái xe đi từ trong nhà để xe ra liền nhìn thấy bên trong vành đai xanh bên đường, một cái đầu nhỏ ló ra nhìn, nhìn thấy anh lập tức nhảy ra, cười rạng rỡ hơn cả ánh ban mai.
“Thẩm Vân, chào buổi sáng!”
Xe dừng lại, cửa sổ hạ xuống, Thẩm Vân nhìn cô một cái, nghiêng nghiêng đầu:
“Lên xe đi.”
Khương Mạt vui vẻ vòng qua bên cạnh ngồi vào ghế phụ.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, anh hình như đang đi làm, ăn mặc nghiêm chỉnh, áo vest thắt cà vạt, còn đeo thêm mắt kính gọng vàng cổ điển.
A a a, lúc đi học cô cực kì thích nhìn anh đeo mắt kính, vô cùng có khí chất văn nhã bại hoại mặt người dạ thú, chính là….đặc biệt…vừa miệng.
Khi Thẩm Vân đi học không bị cận thị, nhưng anh từng đeo kính râm thời trang một lần, sau khi cô nhìn thấy thì mãi không quên, có một lần cô mua kiểu kính mà mình thích, chặn anh ở hành lang, bắt anh đeo cho cô nhìn.
Anh bị cô ép đeo một ngày, sau đó không chịu đeo thêm một lần nào nữa.
Có điều may là năm ba cấp ba anh bị cận thị, đeo mắt kính nguyên một năm, làm cô nhìn thoả thích.
Có thể là do ánh mắt của cô quá lộ liễu, bộ dạng chỉ hận không thể lột quần áo của người ta ra, Thẩm Vân nhìn cô một cái, hỏi:
“Sao em lại ở đây?”
À, đúng rồi.
Bây giờ Khương Mạt mới nhớ tới chuyện chính.
Cô khẽ ho một tiếng, bộ dạng nghiêm túc nhìn anh, đem chuyện xảy ra buổi sáng ngày hôm nay nói cho anh biết, sau đó hỏi:
“Nếu như em nói em không có ngoại tình, anh tin không?”
Thẩm Văn lái xe, mắt nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói:
“Nếu anh nói không tin thì sao?”
Khương Mạt mở to mắt, dường như không nghĩ tới anh sẽ trả lời như vậy, khổ não nghĩ ngợi một lúc lâu mới nói:
“Nếu anh thật sự không tin em cũng không còn cách nào, em cũng không thể đánh cho anh một trận.”
Đang nói, điện thoại của Khương Mạt bỗng điên cuồng kêu lên.
Cô đưa tay tắt bỏ.
Lại kêu, cô lại tắt.
Lại tiếp tục kêu.
Thẩm Vân nhìn cô một cái:
“Không bắt máy?”
Khương Mạt không vui lắm:
“Nhất định là tên ẻo lả kia, em không muốn nghe.”
“Chắc là có chuyện chính, nghe đi.”
Thẩm Vân nói nghe thì nghe, Khương Mạt một chút tiết tháo cũng không có, nghe lời bắt điện thoại.
“Khương Mạt! Em muốn chết à, dám tắt điện thoại của chế! “
Nghê Bạt rống lên ở đầu bên kia điện thoại.
“Anh còn hét là em tắt điện thoại đấy.”
“………..!”
Nghê Bạt nhịn xuống, cắn răng nói:
“Em mau chóng quay về cho chế, có chuyện chính.”
“Việc gì?”
“Tổ tiết mục mời em làm khách mời cho số tiếp theo……”
là một tiết mục talkshow khá hot, nhìn hình thức là biết nội dung, chính là xỉa xói nói móc trước mặt minh tinh, bình thường những minh tinh nổi tiếng danh tiếng tốt không ai chịu lên tiết mục này, trước đây lúc hình tượng học bá của Khương Mạt sụp đổ tổ tiết mục có mời cô một lần, nhưng Khương Mạt chê tiết mục low, lập tức từ chối.
Nghê Bạt sợ rằng lần này Khương Mạt lại từ chối, vội vã tiếp lời:
“Em trước tiên đừng vội từ chối, danh tiếng của em bây giờ thối đến mức này rồi, cũng chỉ có tiết mục kiểu này chịu mời em thôi, nếu biểu hiện tốt nói không chừng còn tẩy trắng được một chút, hơn nữa tiền cát xê cũng không ít, một triệu tệ.”
Khương Mạt chưa xem qua , vốn dĩ không mấy hứng thú, vừa nghe đến tiền cát xê một triệu tệ, lập tức lên tinh thần.
“Nhận nhận nhận, em nhận.”
Là một triệu tệ đó! Đây là khái niệm gì chứ!
Nghê Bạt vốn định khuyên thêm, vừa nghe Khương Mạt đồng ý nhanh gọn dứt khoát như vậy còn có chút không dám tin:
“Em chắc chắn? Đến lúc đó chính là một đám người đứng trước mặt em mắng em, em có nhịn được không đen mặt không?”
Mắng trước mặt cô?
Khương Mạt lưỡng lự một chút.
“Vậy em có được chửi lại không?”
Cái này………
“Được thì được ………”
Nhưng đều có kịch bản hết rồi.
“Vậy thì không vấn đề gì, em nhận!”
Đánh nhau mắng người, cô trước giờ chưa từng sợ, huống hồ còn lấy được tiền.
Đó là một triệu tệ nha, một triệu tệ!
Khương Mạt tắt điện thoại, thấy Thẩm Vân đang nhìn mình, ánh mắt có chút kỳ quái.
“Sao vậy?”
“Em muốn nhận loại tiết mục này?”
“Ừm.”
Khương Mạt gật đầu
“Những một triệu tệ, đợi em lấy được tiền sẽ đổi cho anh một chiếc xe tốt.”
Chiếc xe này mặc dù không tệ, nhưng rất phổ thông, cô ngẫm nghĩ, thế nào cũng phải xe Benz mới xứng với Thẩm Vân.
Cô rất nghiêm túc nuôi anh.
Thẩm Vân nửa ngày không nói câu nào, đột nhiên nói:
“Em ở đâu? Anh đưa em về.”
Khương Mạt vội vàng xua tay:
“Không cần không cần, anh để em xuống ở đầu đường phía trước, em bắt taxi về là được, anh đừng đi làm muộn.”
“Không sao cả.”
“Anh đến muộn không bị trừ lương sao?”
“Không, thời gian tương đối tự do.”
Khương Mạt lập tức vui vẻ ra mặt.
“Con người của lãnh đạo công ty bọn anh đúng là tốt.”
Thẩm Vân khẽ cười: “Đúng vậy.”
Rất tốt.