Trên bầu trời tối, ánh trăng và những ngôi sao lấp lánh, Mục Y Nhân có hẹn cùng với Lăng Việt ở nhà hàng lớn tại Giang Nam. Lúc này nàng đang đợi ở trước cửa.
Hôm này tâm tình của cô không tệ.
Cô mặc một bộ váy dài màu tím, đẹp không tả nổi. Dây đeo của bộ váy được thiết kế lộ ra bờ vai, tô điểm lên phong cách cao quý, mái tóc dài như thác nước, khí chất ưu nhã, một cỗ Tiên khí như ẩn như hiện không cách nào nói rõ.
Nhìn thấy Lăng Việt đến, cô liền lập tức tươi cười đón tiếp.
"Được một cô gái trẻ mời ăn cơm, anh còn đến trễ, thật sự không đủ ga lăng nha?"
Lăng Việt áy náy cười một tiếng.
"Xin lỗi, có chút việc nên chậm trễ."
"Đùa anh chút thôi, đi nào, tôi đã gọi một chút đồ ăn rồi."
Lăng Việt gật đầu, cùng Mục Y Nhân đi vào nhà hàng.
Mục Y Nhân gọi mấy món ăn cùng với loại rượu đắt tiền, có thể nhìn ra được, bữa cơm này cô chuẩn bị rất chu đáo.
"Tại sao tối nay lại có hứng mời tôi ăn cơm vậy?"
Mục Y Nhân cười thần bí.
"Anh đoán đi?"
Ánh mắt của Lăng Việt khẽ nhúc nhích.
"Chuyến làm ăn thuận lợi rồi sao?"
Mục Y Nhân sững sờ, chợt thật dài thở phào một hơi. Đắng chát cười một tiếng.
"Quả nhiên, tôi biết là vì anh."
Nàng rót một chén rượu cho Lăng Việt, nói:
"Hôm nay tôi nghĩ mãi mà không hiểu, vốn dĩ Omega không muốn hợp tác với chúng tôi, vì sao lại đột nhiên đổi ý đồng ý hợp tác, lại còn đưa một số tiền lớn nữa! Ngay từ đầu, tôi cứ tưởng rằng cha tôi trên trời có linh thiêng phù hộ cho tôi, nhưng khi tỉ mỉ suy nghĩ, thì chuyện này quả thật rất hoang đường. Về sau suy nghĩ cẩn thận hơn thì liền hiểu được là vì đối phương thấy được tấm danh thiếp của anh!"
Dừng một chút, nàng mở miệng lần nữa.
"Tôi có nhờ người điều tra, chứ được in trên danh thiếp là được chế tạo từ vàng thật! Chỉ một cái tên trên danh thiếp lại dùng vàng thật chế tạo ra, chắc chắn không phải người bình thường rồi!"
Nói xong, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Lăng Việt liếc một chút.
"Anh... Rốt cuộc là ai?"
Lăng Việt bưng chén rượu lên, nhấp một ngụm, thản nhiên trả lời:
"Sự hiếu kỳ với một người con trai, rất nguy hiểm."
Mục Y Nhân cười một tiếng.
"Anh cảm thấy, bởi vì anh giúp tôi mà tôi sẽ thích anh sao? Anh không cần phải lo lắng đâu, bởi vì tôi đã có chồng."
"Ồ?"
Lăng Việt hơi nhíu mày.
"Mục tiểu thư còn trẻ như vậy, mà đã có chồng rồi sao?"
"Không sai! Anh ấy là thanh mai trúc mã với tôi."
Dừng một chút, nàng đắng chát cười một tiếng.
"Nếu như ánh ấy không mất tích, chắc chắn cũng lớn như anh rồi?"
"Mất tích? Một người không rõ sống hay chết, đáng giá để Mục tiểu thư vì hắn chờ sao?"
Mục Y Nhân nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhấp một ngụm rượu, sắc mặt kiên định nói:
"Đáng giá! Tôi sẽ mãi chờ anh ấy trở về, trở về cưới tôi!"
Khóe miệng Lăng Việt hơi nhếch, hướng về Mục Y Nhân nâng chén.
"Cô si tình như vậy, người con trai ấy chắc chắn sẽ không phụ lòng cô. Chúc cô sớm ngày tìm được hắn!"
Mục Y Nhân cùng Lăng Việt chạm cốc.
"Cám ơn, đến lúc đó hi vọng anh có thể tới tham gia hôn lễ của tôi."
"Nhất định."
Rượu cũng đã uống, từ phía cửa chính của nhà hàng, có mấy bóng người đi vào.
Khuôn mặt kia, làm cho Lăng Việt nhớ lại một chút kí ức.
Sau khi mấy bóng người đi vào nhà hàng, cũng chú ý tới Lăng Việt và Mục Y Nhân, liền lập tức đi lên phía trước.
"Thật là đúng dịp, đây không phải là bạn học Y Nhân sao?" Đọc Full tại VietWriter.Vn
"Triệu Cường, Tống Vũ Hân... Chẳng lẽ các bạn cũng tới chỗ này ăn cơm sao?"
"Chúng tôi vừa thi đại học, điểm cũng không tệ cho nên tới chỗ này làm tiệc chúc mừng một chút. Không nghĩ tới vừa vặn đụng phải cô. Đúng rồi, anh chàng đẹp trai này là ai? Bạn trai cô hã?"
Mục Y Nhân sững sờ, liền vội vàng lắc đầu.
"Bạn trai tôi, chỉ có một người là Lăng Việt. Vị này là bạn bè của tôi."
Nhắc đến Lăng Việt, sắc mặt của mấy người liền tỏ ra chán ghét.
"Y Nhân, tại sao cô cứ nghĩ đến tên phế vật kia chứ?"
"Đúng vậy Y Nhân, Lăng gia sớm đã sụp đỗ, tên Lăng Việt phế vật kia cũng bị người ta đánh gãy hai chân, cũng không biết là sống hay chết!"
Lông mày xinh đẹp của Mục Y Nhân dựng lên.
"Đủ rồi! Tôi không hy vọng có bất kỳ người nào chửi bới Lăng Việt!"
Nghe giọng nói của Mục Y Nhân, mấy người này không chỉ không dừng lại, ngược lại còn làm trầm trọng thêm.
"Y Nhân, cô hà tất phải như vậy đâu? Lấy dung mạo của cô, nam nhân theo đuổi cô có thể từ nơi này xếp tới Yến Kinh! Cần gì phải sống chết nhớ thương Lăng Việt?"
"Không nói đến cái tên Lăng Việt đã bị sói ở trên núi gặm đến nỗi ngay cả xương cốt đều không còn! Xem như hắn còn sống cũng đã trở thành một tên tàn tật, hiện tại mà nói thì không chừng hắn đang ở dưới cây cầu nào đó ăn xin để sống qua ngày ấy chứ! Cô đợi hắn, chẳng phải là lãng phí tuổi trẻ tươi đẹp của chính mình hay sao?"
"Im ngay!"
Mục Y Nhân phẫn nộ đứng lên, cô dùng sức hung hăng tát lên mặt của Triệu Cường.
Triệu Cường bị đánh trước mặt mọi người, sắc mặt tối lại.
"Tiện nhân, tôi có lòng tốt khuyên nhủ cô, cô không cảm ơn thì thôi, còn đánh tôi, muốn chết à!"
Dứt lời, hắn liền định tát Mục Y Nhân.
Thân thể của Triệu Cường cao lớn, một bàn tay này nếu là đánh vào mặt của Mục Y Nhân, sưng lên là đều không thể tránh khỏi!
Mắt thấy Mục Y Nhân sắp bị đánh, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc xuất hiện một bàn tay dài vừa vặn bắt lấy cổ tay của Triệu Cường.
Triệu Cường sững sờ, chợt, sắc mặt âm lãnh gằn giọng:
"Nhóc con, không có chuyện của mày, đừng nhúng tay vào, nếu không tao giết chết mày!"
Sắc mặt Lăng Việt đạm mạc.
"Cô ấy là bạn của tôi, anh đánh người trước mặt của tôi hình như là không nể mặt tôi rồi?"
"Mặt mũi của mày? Mày có cái tư cách gì nói đến mặt mũi? Tao nói cho mày biết, bản thiếu gia là người thừa kế của tập đoàn Triệu thị Giang Châu, mày dám chọc tao, tao chỉ cần vài phút liền biến mày sống không nổi tại cái đất Giang Châu này!"
"Ồ?"
Cổ của Lăng Việt nghiêng một cái.
" Có việc anh chưa biết, lòng hiếu kỳ của tôi... rất nặng."
Dứt lời, trong tay hắn hơi dùng lực một chút, một âm thanh vang giòn vang lên "Răng rắc", cổ tay của Triệu Cường liền bị bóp gãy tại chỗ.
"A a a a — —!"
Triệu Cường bưng lấy cánh tay, hét thảm lên.
"Cánh tay của ta, cánh tay của ta gảy rồi!"
Mấy tên thiếu nữ thiếu nam khác, sắc mặt không khỏi có chút chấn kinh.
Lực tay có thể bóp gãy cánh tay của người khác, thủ đoạn của Lăng Việt có chút biến thái.
Bất quá, ở thời đại này cũng không phải là thời đại của lưu manh chỉ biết dựa vào sức mạnh.
"Mày dám đánh Triệu Cường, chúng ta sẽ không bỏ qua mày! Cha ta là khoa trưởng, cha của Tống Vũ Hân là Phó sở trưởng sở cảnh sát Thành Quan, tốt nhất mày nên quỳ xuống xin lỗi Triệu Cường, sau đó trả tiền thuốc men, nếu không làm như vậy, thì mày chờ chết đi!"
Lăng Việt cầm lấy khăn giấy trên bàn chà chà tay, sắc mặt lạnh nhạt gằn giọng:
"Tụi mày không cần mượn danh tiếng của bậc cha chú của tụi mày để uy hiếp tao. Ngày mai mười hai giờ trưa, ở tầng mười một khách sạn Giang Bắc dùng cơm, nếu muốn phiền phức thì đến đi!"
Dứt lời, hắn hướng về Mục Y Nhân khẽ gật đầu, cười nhạt nói:
"Mục tiểu thư, cám ơn bửa tối của cô, nếu tôi rảnh sẽ mời ăn cơm. Hẹn gặp lại!"
Nói xong, hắn quay người trực tiếp rời đi, một đám phẫn nộ giận dữ nhưng cũng không dám tiến lên ngăn cản.
"Tên đáng chết này, lại dám phách lối như vậy?"
"Mẹ nó! Dám đánh bạn học của chúng ta, không thể bỏ qua cho hắn. Ngày mai, mọi người tìm mấy tên tay chân đi cùng, tôi không tin hắn còn có thể lật trời lên?"
"Đúng đấy, giết chết hắn, để cho hắn biết kết quả đối địch với chúng ta là như thế nào!"