Mí mắt của Lý Tướng Hiền hơi nhấp nháy, động tác này của hắn rất tinh tế, nhưng cũng không thoát khỏi ánh mắt của Lăng Việt.
Chỉ là hắn giấu giếm rất tốt, một mặt ngây thơ hỏi:
"Thiếu chủ, ngài đây là ý gì? Thuộc hạ không hiểu ý tứ của thiếu chủ?"
"Lão hồ ly!"
Minh Thừa trợn trắng mắt, nhỏ giọng chửi mắng một tiếng.
Sắc mặt Lăng Việt lạnh lùng.
"Có những lúc cũng không nên cảm thấy chính mình quá thông minh, lại cho rằng người khác là kẻ ngốc."
Sắc mặt của Lý Tướng Hiền chợt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn.
"Cuối cùng Thiếu chủ muốn nói điều gì?"
Lăng Việt đem tài liệu trong tay, ném ở trước mặt hắn.
"Một tháng, ngươi sống cùng với người của Trầm gia Tây Bắc, ngươi cùng với đối phương sống phóng túng, vẻn vẹn trong một đêm tiêu phí hơn trăm triệu."
Nghe Lăng Việt nói, tâm lý của Lý Tướng Hiền chợt dao động, hắn nuốt ngụm nước bọt, ánh mắt của hắn lúc này không trấn định như lúc nãy.
"Lý tổng, ông cũng đừng nói với tôi, đây là chiêu đãi khách hàng!"
Ánh mắt của Lý Tướng Hiền có chút né tránh.
"Thuộc hạ... thuộc hạ chỉ là nói chuyện làm ăn mà thôi. Còn việc tiền tổn thất là bởi vì đêm đó đánh cược nhỏ, thua không ít."
"Tháng hai, ngươi sai người đóng giả ngươi ở tại công ty, trong đêm lái xe đi Tây Bắc, bí mật gặp mặt Trầm gia, đến trời sáng mới trở về. Ngươi... Lại giải thích như thế nào?"
Lý Tướng Hiền đã là mồ hôi rơi như mưa, hắn thở phào một hơi, chậm rãi đứng dậy.
Lông mày xinh đẹp của Tú Nhi dựng lên liền quát:
"Không có phép tắc! Thiếu chủ còn chưa cho phép ngươi đứng lên, ai cho ngươi lá gan, để ngươi đứng lên?"
Lý Tướng Hiền cười ha hã.
"Đều đến lúc này, mọi người cũng đừng nhìn nữa. Không sai, tôi đúng là bí mật gặp mặt Trầm gia,... Nhưng thì sao? Đạo bất đồng, mưu cầu khác nhau, dưa hái sớm chưa chắc đã ngọt! Những năm này Lý gia của tôi đã cống nạp cho Quỷ Cốc nhiều như vậy, Quỷ Cốc các ngươi cũng chớ quá mức!"
"Vỗ lễ!"
Tú Nhi lần nữa nổi giận quát, cô muốn đứng lên xuất thủ đánh Lý Tướng Hiền, nhưng Lăng Việt khẽ nhất tay một cái, nàng lại lập tức lui trở về.
Ánh mắt của Lăng Việt nhìn chằm chằm Lý Tướng Hiền.
"Ta chỉ hỏi ngươi một câu, Quỷ Cốc không đối xử tệ bạc với ngươi, vì sao phản ta?"
Lý Tướng Hiền cười lạnh, nói:
"Thật sự Quỷ Cốc đối xử với ta không tệ, nhưng đáng tiếc người đều có chí riêng! Nhìn chung 108 phái trên giang hồ, từ ngàn năm đến nay, cái nào không phải liều mạng đoạt địa bàn, phát triển lớn mạnh thực lực của mình? Quỷ Cốc mặc dù không phải môn phái đứng đầu võ lâm, nhưng lại là một trong ba môn phái lớn thần bí nhất trong chốn võ lâm! Rõ ràng có thực lực nhưng lại vẫn cứ muốn ngăn cách với thế giới bên ngoài, bộ dáng không thể phát triển mạnh được! Người như Lý mỗ ta, lòng dạ nhiệt huyết sôi sục, thực sự không muốn cùng Quỷ Cốc cả ngày co đầu rút cổ, giống như hòa thượng suốt ngày ăn chay niệm phật!"
Lăng Việt nhắm mắt lại.
"Minh Thừa, tiễn hắn một đoạn."
Minh Thừa cười hắc hắc, xoa quyền đi xuống.
Sắc mặt Lý Tướng Hiền kinh hãi.
"Này! Ngươi muốn làm gì? Lăng Việt, Lý gia ta nhiều năm cống hiến nhiều cho Quỷ Cốc các ngươi như vậy, ngươi giết ta có còn nghĩ đến một chút đạo lý giang hồ hay không?"
Mặc cho Lý Tướng Hiền quát lớn, Lăng Việt cũng sẽ không có phản ứng nào.
Người phản ta, giết không tha!
Rất nhanh, hắn liền bị kéo đi cho đến khi... Không tiếng còn thở nữa.
Còn lại sáu vị nói, tất cả đều bị dọa đến run rẩy.
Giá trị con người của Lý Tướng Hiền đến mấy chục tỷ, nhưng ở này của Lăng Việt, cũng chỉ giống như một con kiến hôi mà thôi, mấy người bọn hắn tuy nhiều nhưng chỉ mạnh hơn một chút so với một bầy kiến hôi.
Lăng Việt nhàn nhạt liếc mọi người một chút.
"Các vị không cần sợ hãi. Lý Tướng Hiền là tự mình muốn chết, không liên quan đến các ngươi."
Mọi người thở dài một hơi, nhưng một giây sau, Lăng Việt nói thêm một câu khiến trong lòng bọn họ không máy vui vẻ.
"Ở đây ta muốn nói một chuyện cho rõ ràng. Vinh quang của các vị cùng tài phú đều là Quỷ Cốc cho! Làm chó việc đầu tiên cũng là trọng yếu nhất là phải học được trung thành. Không nên tùy tiện nghi vấn chủ nhân!"
Mọi người cùng nhau quỳ xuống.
"Thiếu chủ nói có lý, chúng tôi tuyệt sẽ không phản bội Quỷ Cốc, mong rằng Thiếu chủ minh giám."
Lăng Việt gật gật đầu.
"Chuyện này đã qua, cứ cho nó qua đi. Các vị tại các nơi ở Giang Châu kinh doanh nhiều năm, làm sao để giữ vững Giang Châu, các vị cần phải tự suy nghĩ lấy?"
Giang Châu Trương Đạo Sơ, lập tức tiến lên chắp tay.
"Thiếu chủ, Từ gia Giang Châu chính là đầu lĩnh của Giang Châu, thuôc hạ thuộc Từ gia đông đảo, tại Giang Châu cũng được nhiều người ủng hộ! Nếu như Thiếu chủ có thể hàng phục người này, lấy Giang Châu dễ như trở bàn tay!"
"Từ gia?"
Lăng Việt trầm tư một lát.
"Hắn ở nơi nào?"
"Hồi Thiếu chủ, mấy ngày nay Từ gia không ở tại Giang Châu, tựa hồ... đi Tây Bắc."
Lời vừa nói ra, lúc này bầu không khí bên trong Tụ Hiền sảnh có chút khác biệt.
"Lại là Không Động sao? Có chút thú vị. Đợi hắn trở về thông báo cho ta."
"Tuân mệnh."
"Tất cả giải tán đi, thời điểm thu phục được Giang Châu, ta lại mời các vị ăn mừng."
"Chúc thiếu chủ sống thọ ngang trời đất, con đường thành tựu rộng mở thành công!"
...
Mọi người cung tiễn Lăng Việt rời đi, nhưng khi đến cửa chính, Hoa Hồng Đen tiến lên hơi hơi cúi người chào hỏi nhỏ:
"Thiếu chủ thật vất vả đến Giang Châu một chuyến, thuộc hạ cũng chưa có chiêu đãi tốt cho thiếu chủ. Tối nay Thiếu chủ nếu không có chuyện gì, có thể đi đến Giang Thành, đến chỗ của thuộc hạ giải trí một lúc?"
"Giang Thành sao?"
Lăng Việt tự lẩm bẩm một câu.
"Cũng được."
Hoa Hồng Đen vui vẻ, vội vàng cười nói:
"Thiếu chủ, thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị xe cho ngài."
"Đi đi."
"Vâng!"
Rất nhanh, Hoa Hồng Đen mang đến một chiếc Alpha, xe này chỉ là Toyota Minivan, không tính là quá đắt tiền, nhưng tại Hoa Hạ cũng coi như là xa xỉ.
Vật dụng ở trên xe không thiếu gì cả, Hoa Hồng Đen rót một chén rượu vang đỏ cho Lăng Việt.
"Thiếu chủ, rượu vang đỏ này là thuộc hạ đặc biệt chuẩn bị cho ngài. Tất cả có hai bình, một bình trước đó đã tiến cống cho ngài."
Lăng Việt gật gật đầu.
"Trước đó có dùng thử, coi như cô có lòng."
"Đa tạ Thiếu chủ khích lệ, đây là việc mà thuộc hạ nên làm."
Dừng một chút nàng len lén liếc nhìn gương mặt đẹp trai kia, khí thế mạnh mẽ cũng làm cho cô khâm cầm lòng được mà mặt đỏ bừng bừng
Lăng Việt đẹp trai là độc nhất vô nhị, cũng không phải những người con trai khác có thể so sánh được!
"Thiếu chủ, thuộc hạ có một chuyện không hiểu, không biết Thiếu chủ có thể giải thích cho thuộc hạ hay không?"
"Nói!"
" Quỷ Cốc chúng ta tuy không lẫn vào thế tục, nhưng nếu luận về thực lực, ở trên giang hồ cũng là chưa có đối thủ. Vì sao Lý Tướng Hiền còn muốn đi thông đồng với Không Động Phái?"
"Ta nghĩ, hẳn không phải là Lý Tướng Hiền chủ động thông đồng với Không Động, mà chính là Không Động cho Lý Tướng Hiền đầy đủ lợi ích, để hắn đỏ mắt đến điên cuồng, không tiếc mạo hiểm phản bội Quỷ Cốc."
"Thế nhưng là... Không Động Phái vì sao phải làm như vậy? Bọn họ chẳng lẽ không sợ Quỷ Cốc chúng ta sao?"
Lăng Việt uống một ngụm rượu vang đỏ, Minh Thừa thì là cười hắc hắc, tà tiếu trả lời:
"Ngươi biết cái gì! Thiếu chủ của Không Động là Diệp Cô Thiên, cùng với thiếu chủ của chúng ta đều là Thiếu tướng của Long Tổ. Bất quá nha... Trước đó hắn cũng là một trong Tứ Thiếu của võ lâm, nhưng bởi vì thiếu chủ của chúng ta leo lên cho nên được mọi người phong làm một trong Tứ Thiếu, cũng từ đó vị trí của Diệp Cô Thiên cũng bị xóa bỏ. Hiện tại Diệp Cô Thiên rất hận thiếu chủ nhà chúng ta, hận đến hàm răng ngứa ngấy, tự nhiên sẽ cũng hận lên Quỷ Cốc."
"Thì ra là thế! Không nghĩ tới Diệp Cô Thiên vậy mà quá hẹp hòi. Danh hào Võ Lâm Tứ Thiếu, toàn là bằng thủ đoạn tranh đoạt, hắn không có cái bản lãnh kia thì thôi đi, vậy mà vẫn còn ở trong bóng tối giở ra mấy cái thủ đoạn nho nhỏ này!"
Minh Thừa lại lần nữa mỉm cười.
"Cô gái nhỏ lại nói sai rồi! Không phải hắn hẹp hòi mà là thiếu chủ của chúng ta quá mức yêu nghiệt! Những người khác đều là thuở nhỏ tập võ, ngươi đoán thiếu chủ nhà chúng ta từ một người bình thường trở thành Thiếu tướng, tiến giai Võ Lâm Tứ Thiếu, bỏ ra bao lâu?"
"Bao lâu?"