Hắn vừa dứt lời, ở trên đài có một ông lão tuổi tác chừng sáu mươi tuổi đi lên, còn phía sau ông lão thì có mấy cô gái xinh đẹp rung động lòng người đi theo.
Ông lão kia đi lên đài cao, cười híp mắt hướng về mọi người cúi người cười nói:
"Nhận được sự giúp đỡ của các vị, tôi mới được hãnh diện tới tham gia buổi đấu giá từ thiện này. Tôi tên là Vu Cát, ở chỗ này cảm ơn mọi người vì sự nghiệp từ thiện của Giang Châu mà cống hiến một phần sức lực."
Mọi người vỗ tay rầm rầm, Vu Cát cười cười, khoát khoát tay, ra hiệu mọi người im lặng.
"Buổi đấu giá lần này, đầu tiên phải cảm ơn sự tài trợ của tập đoàn Trần thị của Giang Châu chúng ta! Nếu như không có bọn họ buổi đấu giá cũng không diễn ra bình thường được, chớ đừng nói chi là cử hành tốt như vậy! Ở đây, ông già này muốn đơn độc cám ơn tập đoàn Trần thị, còn có thiếu gia Trần Lễ Thạch, Trần Thiếu đã bỏ chút thời gian của mình để tới tham gia buổi đấu giá lần này!"
Trần Lễ Thạch một mặt rắm thối đứng lên, hai tay đặt sau lưng, hướng về Vu Cát ngẩng đầu cười nói:
"Vu lão quá khách khí! Tập đoànTrần thị thân là một thành viên của Giang Châu, tự nhiên là để tâm đến dân chúng của Giang Châu. Huống chi tổ tiên của Trần gia cũng luôn luôn dạy bảo chúng tôi rằng phải giúp đỡ người khác! Cho nên sự nghiệp từ thiện này, Trần gia chúng tôi chắc chắn là người đi đầu không nhường cho người khác!"
Dứt lời, hội trường vang lên một tràn tiếng vỗ tay như sấm!
"Tốt!"
"Trần thiếu nói quá hay rồi! Quả nhiên không hổ là con cháu của Trần gia, rất có phong cách quý phái!"
Những giọng nói nịnh not liên tiếp vang lên không kém những tiếng vỗ tay, Mục Y Nhân nghe thấy những lời này thì nhíu mày.
"Buồn nôn!"
Tú Nhi hé miệng cười một tiếng.
"Người phàm đều thích như thế này phải không? Xu thế của bọn họ chính là thích thổi phồng với phụ họa. Tôi đi theo bên cạnh của Thiếu chủ nhiều năm, gặp những chuyện như thế này rất nhiều rồi."
Mục Y Nhân lắc đầu.
"Những người này đều là tiểu nhân, cô phải nhắc nhở công tử nhà cô, đừng có qua lại với bọn chúng."
"Mục tiểu thư yên tâm, ánh mắt của Thiếu chủ nhà tôi cao hơn đầu, những người này có muốn làm chó của Thiếu chủ nhà tôi, Thiếu chủ nhà tôi còn chướng mắt bọn họ đây này!"
Trải qua một trận thổi phồng, Trần Lễ Thạch một mặt ý cười dâng trào, có thể nghĩ rằng sau chuyện này, cổ phiếu của Trần gia tất nhiên sẽ lại tăng lên không ít!
Số tiền này so với số tiền mà bọn họ tài trợ cho buổi đấu giá từ thiện còn phải nhiều hơn mấy lần!
Trọng yếu nhất chính là, danh tiếng của Trần Lễ Thạch chắc chắn lại tăng lên một tầng nữa!
Lúc này, Vu Cát mới bắt đầu tiến vào chủ đề chính!
"Xuất phát từ tính đảm bảo an toàn, những món đồ được đấu giá hôm nay sẽ được để tại ngân hàng Giang Châu. Sau khi mọi người đấu giá thành công, thì có thể mang theo công chứng do phòng đấu giá làm đi ngân hàng nhận lấy đồ của mình. Cứ như vậy thì sẽ miễn cho một số người không có lòng tốt để mắt tới! Hi vọng mọi người thông cảm. Sau đây, chúng ta liền bắt đầu tiến hành đấu giá."
"Món đồ đầu tiên được đấu giá chính là một bộ mộc điêu khắc Hùng Ưng, mộc điêu khắc Hùng Ưng xuất xứ từ thời kỳ Đường triều, được chế tạo từ công nghệ trên đời hiếm thấy. Vật liệu trải qua hơn trăm năm, cao quý đến bức người. Tượng trưng cho Đại Bàng giương cánh, vận may phủ đầu! Mọi người có thể nhìn thấy món đồ được đấu giá qua màn hình lớn."
Vu Cát phất phất tay, nhân viên phục vụ liền lập tức mở màn hình, thay đổi hình ảnh.
Mọi người không khỏi hai mắt tỏa sáng.
Vu Cát khóe miệng giương nhẹ, hắn đẩy nhẹ chiếc kính của mình, cười nói:
"Mộc Điêu này có giá là 3 triệu, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn 100 ngàn, mời các vị ông chủ bắt đầu đấu giá đi."
"Tôi ra 4 triệu!"
"Tôi ra 4,5 triệu!"
"Tôi ra 5 triệu!"
...
Thanh âm của mọi người, sóng sau cao hơn sóng trước, làm cho Mục Y Nhân không nhịn được cau mày hỏi nhỏ:
"Thứ này thật sự tốt như vậy sao? Ngoại trừ có lâu đời một chút, còn lại cũng không có cái gì có giá trị lớn, thiết kế cũng không phải quá hoàn mỹ. Tại sao bọn họ thích cái đồ vật này vậy? Chẳng lẽ não của họ bị ngập nước rồi chăng?"
Lăng Việt cười nhạt một tiếng.
"Não bị ngập nước thì chưa hẵn, bọn họ chỉ là đang tạo thanh thế mà thôi."
"Tạo thế?"
Mục Y Nhân còn đang nghi hoặc, thì Vu Cát đã gõ búa.
"Tốt! Nếu như không có người tăng giá, lần này hồng mộc điêu khắc Hùng Ưng liền bị Trần thiếu đấu với giá 8 triệu! Cảm tạ Trần thiếu lại vì sự nghiệp từ thiện Giang Châu mà cống hiến!"
"Thì ra là thế!"
Mục Y Nhân cười lạnh.
Cô một mực đang nghi ngờ, mấy người này tại sao lại ngu ngốc như vậy, cứ khăng khăng muốn một cái đồ vật không có giá trị. Nhưng mà cô lại không ngờ rằng, chính Trần Lễ Thạch ở trong bóng tối đã sắp xếp bài trò vặt.
Kể từ đó, uy vọng của Trần Lễ Thạch lại lần nữa kéo lên!
Trần gia xắp xếp buổi đấu giá từ thiện này, có thể nói là tính kế p vô cùng tinh tế!
Hôm nay những người tới nơi này, tuy không phải là người có quyền thế lớn nhất ở Giang Châu, nhưng cũng có thể đều là những trụ cột vững vàng của Giang Châu.
Mà Trần gia chỉ sử dụng một buổi đấu giá từ thiện nho nhỏ như thế, liền đem tên tuổi của chính mình, hết lần này đến lần khác đề cao!
Phải biết rằng, những người như bọn họ đều là những ông chủ lớn của các tập đoàn danh tiếng, mà tên tuổi của bọn họ cũng có vai trò rất quan trọng!
Mà danh tiếng là chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu!
Nhưng sau khi Trần gia trải qua chuyện lần này, chắc chắn tại Giang Châu, danh khí của bọn họ sẽ được tăng cao không ít!
Trần Lễ Thạch đứng lên, hướng về phía các ông chủ lớn, chắp tay gửi tới lời cảm ơn nói:
"Cảm ơn các vị nâng đỡ! Món đồ vật thứ nhất của buổi đấu giá từ thiện hôm nay, thì nhường cho Trần Lễ Thạch tôi đi! Cũng cho Trần gia chúng tôi vì sự nghiệp từ thiện Giang Châu đóng góp một chút sức lực!"
Những người không hiểu được chuyện đời khi nghe được những lời nói của Trần Lễ Thạch, thì ở mí mắt của bọn họ có chút ẩm ướt chợt muốn khóc!
Đây mới thật sự là gia đình giàu có!
Chí để ở quốc gia, lòng vì thiên hạ!
Càng là có vô số thiếu nữ, nhìn thấy Trần Lễ Thạch, ánh mắt có phần tỏa sáng.
Các nàng đều đang mơ mộng tưởng hắn chính là bạch mã hoàng tử của đời mình!
Nhưng, ngay tại lúc này, một giọng nói bình thản vang lên làm mọi người há mồm trợn mắt.
"10 triệu!"
Lời vừa nói ra, toàn trường trong nháy mắt an tĩnh lại, nhất là khi Trần Lễ Thạch đang chắp tay gửi tới lời cảm ơn cũng đứng hình trong giây lát, hai tay của cậu ta đều giằng co ở trong không khí!
Mục Y Nhân sửng sốt một hồi lâu, vội vàng xoay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lăng Việt đang cười nhạt.
"Anh điên rồi sao? tiêu nhiều tiền như vậy để mua vật kia?"
Khóe miệng của Lăng Việt giương nhẹ.
"Làm từ thiện thì làm càng nhiều càng tốt!"
Khóe miệng của Mục Y Nhân run rẩy một hồi.
"Tôi biết anh là người có tiền, nhưng cũng không thể tiêu xài phung phí như vậy chứ?"
"Không sao, tôi không thiếu tiền."
Lời nói này của Lăng Việt tràn đầy sự tự tin về chuyện tiền bạc, triệt để làm cho Mục Y Nhân im lặng.
Nhưng chỉ có Tú Nhi, làm xấu cười một tiếng.
Tâm tư của cô kín đáo, tư duy và phán đoán của cô rất nhạy bén, làm sao lại không nhận ra được cơ chứ?
Chính là Lăng Việt khó chịu với Trần Lễ Thạch?
Tên Trần Lễ Thạch này dám có ý đồ với Mục Y Nhân, còn dám ngáng chân tập đoàn Y Nhân?
Đúng là muốn chết đây mà!
"Người kia là ai vậy?"
"Làm sao có thể có nhiều tiền như vậy? Thế mà còn có tiền hơn Trần thiếu cơ đấy?"
"Không biết nữa, trước kia đều chưa nghe nói qua hắn."
...
Tay của Trần Lễ Thạch nãy giờ bị cứng đờ cũng dần dần buông lõng ra dưới tiếng nghị luận của mọi người.
Hai mắt của cậu ta có một chút lạnh lẽo, nhìn thẳng tới Lăng Việt.