Ái Linh chưa kịp định thần lại, sư thầy trước mặt liền tháo chuỗi tràng hạt trên tay xuống.
Quăng đến phía cô, sợi chuỗi quay mấy vòng xung quanh rồi liền trói cô lại.
Ái Linh bị sợi chuỗi trói lại, cơ thể dần bay lên.
Từng hạt siết chặt vào người cô, không ngừng phát lên ánh sáng vàng.
Ái Linh cảm nhận được linh hồn mình đang bị bóp nghẹn.
Liên tục bị chèn ép, đau đớn giống như bị xé toạc.
Ái Linh khó khăn cầu xin
" Ta...!không làm việc ác....ngã Phật từ bi...."
Sư thầy trước mặt vẫn liên tục niệm kinh.
Những câu niệm trong miệng như có hình thái mà bao vây lấy Ái Linh.
Ái Linh nhìn sư thầy trước mặt một chút thương xót cũng không có.
Liền thầm mắng vài câu, tên này sao không biết phân biệt phải trái trắng đen vậy.Không hỏi kỹ càng đã chém chém giết giết rồi, bị điên à.
" Hệ thống....."
Ái Linh vừa thốt lên được hai từ thì đau đớn đột ngột ập tới, cô thét lên một cách thống khổ
" Aaaaaaa "
[.....] rất bình tĩnh
" Ký chủ, cô yên tâm, hắn không giết cô được "
Nói xong câu này, hệ thống đã lặn mất tâm.
Người này pháp lực cao thâm, nó sợ nó sẽ bị phát hiện mất.
Vào thời khắc này hai linh hồn của Ái Linh và Trần Liên Yến đều bị kéo ra khỏi cơ thể.
Ở giữa hai người có một sợi dây liên kết màu xanh quấn quanh linh hồn của cả hai.
Điểm kết thúc của sợi dây này là cơ thể của Trần Liên Yến.
Sư thầy trước mặt nhìn thấy sợi dây kia liền nhăn chặt chân mày.
Hắn lấy ra một tràng hạt màu trắng ngà.
Quăng vào chính giữa sợi dây, hạt trên chuỗi lập tức tản ra.
Những hạt đó phi tới đánh vào vô số vị trí trên sợi dây.
Sợi dây không hề bị tổn hại nào, mà linh hồn Trần Liên Yến lại càng suy yếu.
Ái Linh thì giống như rơi vào trạng thái ngủ đông vậy, không biểu hiện gì.
Ánh mắt sư thầy trước mắt bỗng sáng lên như phát hiện ra điều gì vậy.
Hắn thu hồi lại tất cả tràng hạt, cũng ngừng niệm chú.
Cơ thể của Trần Liên Yến rơi bịch xuống đất, hai linh hồn cũng trở lại cơ thể.
Ái Linh trở lại được thân thể liền ngồi bật dậy như xác sống.
Sư thầy kia vẫn nhìn cô chằm chằm, Ái Linh chỉ đành gắng gượng mà lồm côm đứng dậy.
" Ngươi không phải ác linh, cũng không phải là chiếm thân xác.
Ngươi và linh hồn cơ thể này lại có sợi dây liên kết khó hiểu "
Sư thầy đó từng bước tiến tới gần Ái Linh mà nói ra nghi vấn của mình.
" Nói, ngươi rốt cuộc là cái gì "
Lúc tràng hạt trắng của hắn chạm vào sợi dây liên kết kia.
Hắn liền biết được, linh hồn nữ nhân này không tầm thường.
Ái Linh lắp bắp, ngơ ngẩn mà hỏi
" Đại sư, người nói gì vậy, ta không hiểu gì hết chơn á "
Cô cúi mặt chỉ chỉ hai ngón tay vào nhau, hơi uất ức nói
" Tiểu nữ chỉ là tới đây cầu đại sư giúp đỡ.
Ai ngờ....!người lại trói ta lại....hức...huhu..."
Chưa diễn xong, đột nhiên Ái Linh nghe cái bụp.
Ngẩng đầu lên đã thấy Liên Hoa gương mặt trắng bệt, trên tay đang cầm cái gáo múc nước.
Còn vị sư thầy kia đã trực tiếp nằm sấp trên đất.Trên cái đầu trọc lọc có một cục u to chà bá, trong cực kì khôi hài.
Liên Hoa ánh mắt vẫn còn kinh hãi nhưng lời nói cực kì kiên định.
" Tiểu thư, người đừng sợ, có nô ở đây rồi "
Ái Linh ngơ ra, toang rồi, hắn pháp lực cao cường như vậy.
Đến khi tỉnh dậy có khi nào sẽ giết luôn ta với Liên Hoa không.
Ái Linh nhìn nàng rồi lại nhìn sư thầy trên đất, lòng nổi lên sát tâm.
[....] hốt hoảng nhảy ra
" Ký chủ, người không được giết hắn "
Ái Linh bất bình rồi lại cực kì tức giận
" Chỉ cho người khác giết ta, ta giết lại thì không được.
Hệ thống, rốt cuộc ai mới là ký chủ của ngươi hả "
[....] lắp bắp
" Ký chủ, cô....nghe ta giải thích.
Cô thân là nhiệm vụ giả,chỉ có quyền giết những người hại nguyên chủ thôi.
Còn hắn ban đầu là xuất phát từ lòng tốt, không hề có ý định giết cô mà "
Ái Linh dần bình tĩnh lại, nghĩ kỹ thì đúng thật là hắn không có ý định giết mình.
Nhưng đau vẫn là đau thật, cảm giác bị rút linh hồn ra khỏi cơ thể cũng là thật.
Dù sao đây cũng là cửa Phật môn, nên có lòng từ bi.
Nhìn người nằm trên đất, Ái Linh liền đi lên giẫm vài cái lên người hắn cho hả giận.
Ái Linh ra hiệu cho Liên Hoa cùng khiên người về viện mình.
Thực chất ở viện chỉ có cô và Liên Hoa.
Những nô bộc khác giờ còn phụ giúp mấy sư thầy khác.
Ái Linh quăng hắn lên giường mình, sau đó liền lên ghế uống trà.
Liên Hoa đứng cạnh lên tiếng thắc mắc
"Tiểu thư, người sao lại cứu hắn, hắn vốn dĩ....là....có ý đồ không trong sạch với người"
Ái Linh lập tức phun trà ra, trố mắt nhìn Liên Hoa.
Cô nương à, mắt nào của ngươi thấy hắn sàm sỡ ta vậy.
" À....Hoa à.....thật chất là...."
Không đợi Ái Linh nói hết, Liên Hoa đã sắn tay lên mà hùng hổ đi tới chỗ sư thầy kia.
" Tiểu thư, người lòng dạ lương thiện, cứ để nô xử hắn "
Ái Linh ra sức cản Liên Hoa, sau đó đuổi khéo nàng đi.
Không biết nàng đã nghe hay thấy gì mà lại có hiểu lầm to lớn như vậy.
Tự nhiên lại cảm thấy tội cho sư thầy kia.
Oan này chắc nhảy sông hoàng hà cũng rửa không sạch.
Ái Linh lắc đầu cảm thán, cô đi tới tủ lấy một cái hộp ra.
Cầm chai thuốc nhỏ, lại gần giường mà thoa thuốc cho sư thầy kia..