Người tu tiên có thể ở linh mạch khai khẩn linh điền, cũng có thể ở trên linh mạch tu luyện. Linh mạch là trường kỳ, còn linh khoáng số lượng sẽ có hạn, khai thác hết rồi thì không còn tác dụng gì nữa. Tuy linh khoáng là ngắn hạn, nhưng một mỏ linh khoáng có thể khiến cho túi tiền của một gia tộc tu tiên nặng hẳn lên. Mà linh mạch là một cứ điểm sử dụng lâu dài, cần phái người thủ vệ ở đó. Nếu không có đủ thực lực bảo vệ, linh mạch có phẩm giai cao đến đâu cũng không giữ được.
Trấn Thanh Thạch gần huyện Quảng Lâm, cho dù lấy được cái linh mạch kia. Khoảng cách của Tống gia là gần nhất, gần quan được ban lộc, linh mạch hơn nửa sẽ dừng ở trên tay Tống gia. Lưu gia và Tôn gia cách trấn Thanh Thạch khá xa. Cho dù có phái người canh giữ cũng sẽ không hiệu quả, nhiều lắm chỉ có thể lấy được một chút lợi ích của Tông gia.
"Đúng vậy! Linh mạch, thế nào? Hoài Nhân, ngươi cho là thứ đồ khác sao?"
Vương Diệu Tổ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Lưu Hoài Nhân liếc mắt nhìn Triệu Ngọc Tuệ, hơi do dự, cất lời: "Ta sao lại nghe bọn họ nói là đồ vật khác?"
Vương Diệu Tổ nhíu mày nói: "Hoài Nhân, ngươi không cần nghe người ngoài bịa chuyện. Di trượng lừa ngươi để làm gì? Ngươi nếu không tin ta, ta có thể đưa ngươi đi xem một chút. Mắt thấy mới chính là sự thật, tai nghe thì chưa thể xác định. Ngươi cảm thấy thế nào?"
Lưu Hoài Nhân có chút động tâm, nếu quá thật là một cái linh mạch. Lưu gia không có khả năng sẽ giúp Tống gia chiếm cứ linh mạch này. Đây sẽ biến thành chiến lợi phẩm của Tống gia. Tống gia và Lưu gia nhiều năm giao tình, cũng là đối thủ cạnh tranh của nhau.
"Hoài Nhân, di trượng ngươi nói không sai. Mắt thấy mới là thực, tai nghe là hư ảo. Chúng ta là người một nhà, di trượng sẽ không lừa ngươi. Ngươi ngoài thì không nhất định, ngươi đừng bị người bán còn giúp họ đếm tiền"
Triệu Ngọc Tuệ lời nói thấm thía.
"Được rồi! Ta không quay về nữa. Ta sẽ thông báo cho Tứ đệ, bảo hắn dẫn người đi một chuyến. Làm phiền di trượng thông báo một chút cho tộc nhân ở mỏ đá."
Lưu Hoài Nhân do dự trong chốc lất, lên tiếng đáp ứng.
Nếu thật sự là linh mạch, Lưu gia sẽ tuyệt đối không tham gia vào, trừ phi Tống gia xuất ra đủ lợi ích.
Thiên hạ hỗn loạn, vì lợi mà lui tới. Lưu Hoài Nhân thân là gia chủ, tự nhiên sẽ ưu tiên lợi ích của gia tộc.
Đương Nhiên, để phòng ngừa Vương gia xảo trá. Hắn không có tự mình đi, mà phái đệ đệ đi đến trước. Tứ đệ mà hắn nhắc đến, chính là cháu rể của Triệu Ngọc Tuệ.
Vương Diệu Tổ suy xét một chút, đáp ứng: "Không thành vấn đề, ta sẽ báo Ngũ đệ truyền tin. Nhưng các ngươi không cần mang quá nhiều người, tốt nhất không cần vượt quá năm người. Nơi đó dù sao cũng là cứ điểm của Vương gia."
Lưu Hoài Nhân không phản đối, sảng khoái đáp ứng.
Triệu Ngọc Tuệ mỉm cười, hài lòng nói: "Như thế là tốt rồi! Hoài Nhân, ngươi đi đường vất vả. Tử Hằng, ngươi mang Hoài Nhân đi xuống nghỉ ngơi. Dặn dò phòng bếp làm vài món ăn ngon, đêm nay để cho Hoài Nhân bọn họ đón gió tẩy trần."
"Hoài Nhân huynh, mời đi bên này."
Triệu Tử Hằng đứng dậy, dẫn ba người Lưu Hoài Nhân đi xuống.
"Diệu Tổ, có thể cùng Hoài Nhân hoà giải hay không. Liền xem ngươi rồi."
"Làm phiền đại tỷ. Ta phải trở về thông báo cho Ngũ đệ. Minh Viễn, ngươi ở lại chỗ này, cùng Hoài Nhân uống vài chén."
Quận Quảng Nguyên cùng quận Trường Bình cách nhau hơn ngàn dặm, truyền tấn phù nhị giai trở lên mười phần sang quý. Vương Diệu Tổ chỉ có thể tự mình trở về quận Trường Bình thông báo cho Vương Diệu Kính.
"Đường xá xa xôi, để ta phái hai gã tộc nhân cùng ngươi trở về. Đến lúc đó ngươi để bọn họ ở lại Thanh Liên sơn là được."
Xuất phát từ thận trọng, Triệu Ngọc Tuệ đề nghị.
Hai nhà đều có quan hệ thông gia với Triệu gia, Triệu Ngọc Tuệ đương nhiên phải cam đoan an toàn của bọn họ.
Vương Diệu Tổ nghĩ nghĩ, gật đầu đáp ứng.
Vào buổi tối, Triệu Ngọc Tuệ thiết yến khoản đãi Lưu Hoài Nhân. Vương Trường Sinh cùng huynh muội Triệu Ngưng Hiên cũng có mặt.
Vương Trường Sinh rất ít mở miệng, thành thật ăn cơm.
Lưu Hoài Nhân cẩn thận đánh giá một chút Vương Trường Sinh, cười hỏi: "Minh Viễn lão đệ, lệnh lang dáng vẻ đường đường, không biết đã có hôn phối chưa?"
"Đứa nhỏ này mười sáu tuổi đã rời nhà, đến huyện Bình An đảm nhiệm Thiên sư. Còn chưa có hôn phối. Như thế nào? Hoài Nhân huynh, Lưu gia huynh có cô gái nào thích hợp sao?"
Vương Minh Viễn mỉm cười, khách sáo nói.
"Hắc hắc, Lưu gia chúng ta đúng là có vài vị tộc nhân tuổi sấp sỉ lệnh lang. Chỉ không biết lệnh lang có vừa mắt hay không thôi."
"Vậy tốt, ngày khác rảnh, ta nhất định sẽ đưa Sinh Nhi đến quỷ phủ làm khách. Nhìn xem có thể tìm được một con dâu tốt hay không."
Lưu Hoài Nhân gật đầu cười: "Không thành vấn đề, cửa lớn Lưu phủ, luôn vì Minh Viễn lão đệ mà mở ra. Chén rượu này ta kính Minh Viễn lão đệ."
Hai người nâng chén đối ẩm, vừa nói vừa cười, giống như là bạn tốt nhiều năm.
Sau khi yến hội tan, Vương Trường Sinh đỡ Vương Minh Viễn người đầy mùi rượu trở về chỗ ở.
Bọn họ vừa về đến chỗ ở, Liễu Thanh Nhi cũng bước nhanh đến.
Nàng ngửi được mùi rượu nồng đậm trên người Vương Minh Viễn, nhíu mày nói: "Sao lại uống nhiều rượu như vậy. Sinh Nhi, mau dìu cha ngươi đến bên giường."
"Sinh Nhi, buông tay đi! Không cần đỡ ta, ta không có say." Vương Minh Viễn khoát khoát tay áo, mở miệng nói.
Vương Trường Sinh ngẩng đầu, thấy Vương Minh Viễn cả mặt đỏ hồng, nhưng ánh mắt trong suốt, không có một tia men.
"Cha, người đây là giả vờ sao?"
Vương Trường Sinh hơi sửng sốt.
Vương Minh Viễn cười, chẳng hề để ý nói: "Gặp dịp thì chơi mà thôi. Cái gã Lưu Hoài Nhân kia cũng có khác gì. Nếu không phải thực lực gia tộc chúng ta không đủ cường đại, ta không thèm cùng hắn uống rượu đâu. Đừng quên, Cửu túc công của con là chết trên tay bọn họ."
Vương Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ, hắn hơi do dự, cẩn thận hỏi: "Cha, vậy khi nãy người nói với hắn, cưới nữ nhi Lưu gia cũng là giả?"
"Đương nhiên là giả. Lưu gia tham dự chuyện này. Nếu như con cưới nữ nhi Lưu gia, Cửu thúc công có chết cũng không nhắm mắt. Ta chỉ là nói lời khách sáo, sự việc trên bàn rượu, ai cũng không nên tưởng thật."
Vương Trường Sinh nghe vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nói hôn nhân đại sự là do cha mẹ làm chủ. Nhưng hắn vẫn muốn cùng cô gái tình tình đầu ý hợp để kết hôn.
Vương Minh Viễn trên mặt hơi lộ vẻ mỏi mệt dặn dò: "Những việc phải học trên bàn rượu còn nhiều lắm! Cha ngày khác sẽ dạy con, sắc trời cũng không còn sớm. Con trở về nghỉ ngơi đi!"
"Vâng, con cáo lui."
Trở lại chỗ ở, Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng ở trên giường gỗ, vận công luyện hoá cỗ linh khí khổng lồ trong cơ thể.