Chỉ cho một phút thôi sao? Thời gian thật sự rất ít. Trần Tích không dám mạnh miệng nữa, hắn nhanh chóng quét mắt một lượt qua phòng học rồi dừng lại ở những cuốn sách và giấy vụn rải rác trên bàn. Hắn ngay lập tức chạy lại rồi lật qua lật lại những cuốn sách trên kệ.
"Giấy tờ thì trắng xóa, còn đây cũng chỉ là những cuốn sách thông thường, không có gì đặc biệt" Kiểu Thỏ nhắc nhở hắn.
Trần Tích lại bước ra sân. Ngôi nhà này được xây theo kiểu tứ lập với hai hành lang. Hắn cẩn thận quan sát từng chi tiết trong sân rồi cố gắng tìm kiếm dấu vết. Trần Tích biết trong lòng mình hắn hoàn toàn không chắc chắn về việc tìm ra manh mối. Việc hắn vừa nói chẳng qua là để đối phó với những kẻ giết người không chớp mắt, nếu không nói như vậy thì có thể sẽ bị giết ngay lập tức.
Thời gian trôi đi từng giây một, Vân Dương dần mất kiên nhẫn:
"Quá chậm, quá chậm. Ta và ngươi sẽ chơi thêm một trò chơi. Ngươi có thấy cây Ngô Đồng trong sân này không, mỗi một chiếc lá rơi xuống thì ngươi sẽ phải chịu một nhát kim vào người.
Hắn vừa dứt lời thì một chiếc lá rơi xuống. Vân Dương nhặt lá vàng khô đang rơi rồi cảm thán:
"Xem ra hôm nay nhà ngươi không gặp may mắn rồi."
Nói xong, Vân Dương liền đi đến trước mặt Trần Tích và đâm một nhát kim vào lòng bàn tay của hắn.
Biểu cảm trên khuôn mặt của Trần Tích chợt chuyển sang màu đỏ ngần, cả cơ thể hắn run rẩy vì đau đớn. Mặc dù thời tiết đang là mùa thu mát mẻ nhưng mồ hôi nhỏ từng giọt như hạt ngọc trai rơi trên trán của hắn đã lộ rõ sự căng thẳng và khó chịu của hắn.
Hắn vô cùng tức giận nhưng không thể làm gì để giảm đi sự đau đớn.
"Thời gian chịu đựng cảm giác đau đớn cũng được tính vào thời gian tìm kiếm thông tin."
Vân Dương bình tĩnh nói, giọng nói của hắn tuy lạnh lùng nhưng lại rất nghiêm túc.
Trước khi chiếc lá thứ hai rơi xuống, Trần Tích phải nhanh chóng tìm ra manh mối. Hắn lập tức đi quanh căn phòng, đưa mắt hướng ra xung quanh để cố gắng tìm ra điều gì đó đặc biệt giữa những cuốn sách và đống giấy tờ rải rác. Tuy nhiên, khi hắn vừa rời khỏi nhà bếp, hắn nhận ra bản thân mình đang đứng im chứ không không hề chuyển động.
Bên trong nhà bếp lúc này chỉ có một chiếc bếp bằng gạch xanh và một đống lọ chứa gia vị. Chúng được sắp xếp vô cùng sạch sẽ và gọn gàng.
Hắn lẩm bẩm:
"Cảm giác có điều gì đó không đúng. Hình như ta đã bỏ qua một chi tiết quan trọng."
Vân Dương đứng ở cửa nhà bếp, hắn đang chơi đùa với chiếc kim trên đầu ngón tay.
"Thời gian của ngươi sắp cạn kiệt, dường như ta đã lãng phí rất nhiều thời gian với ngươi.”
Trần Tích vẫn đứng im, cố gắng suy nghĩ về những điều hắn đã bỏ qua!
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì chiếc lá thứ hai từ cây Ngô Đồng rơi xuống và Vân Dương lại đâm một chiếc kim vào sau tai hắn.
Tuy nhiên, lần này không cần đợi Vân Dương nhắc nhở, Trần Tích dứt khoát đứng dậy và quay lại nhà bếp. Hắn lấy ra hai cái hũ, mỗi hũ đều chứa một loại bột mịn màu trắng.
Vân Dương liếc nhìn một cái:
"Hai hũ muối, có vấn đề gì không?"
"Tại sao một căn bếp lại có hai hũ muối?" Trần Tích nói
Hắn nắm một ít bột mịn màu trắng từ một trong hai hũ đất nung và nghiền nát giữa các ngón tay:
"Đây không phải là muối."
"Không phải muối?" Vân Dương tò mò
Hắn và Kiểu Thỏ xưa nay chỉ am hiểu việc giết người và dọn dẹp hiện trường tội ác rồi sau đó chạy trốn. Trong việc tìm kiếm manh mối, họ thực sự không phải là chuyên gia.
Trần Tích đưa ngón tay chứa bột mịn trắng lên trước mặt Vân Dương:
"Ngươi hãy nếm thử xem có mùi vị gì."
Vân Dương từ chối một cách không hài lòng:
"Tiểu tử nhà ngươi khôn ranh thật, nếu đây là chất độc thì sao hả? Ta tuyệt đối không nếm."
Kiểu Thỏ nghe vậy liền cười phá lên
Giữa khung cảnh đó, nếu như không có xác chết la liệt khắp nơi thì trông cô gái này cười rất dễ thương.
Vân Dương giữ bộ mặt lạnh lùng:
"Nhanh lên, ngươi hãy nếm đi."
Trần Tích lấy một ít bột mịn trắng và đặt vào miệng:
"Vị rất đắng nhưng lại không có vị gì rõ ràng."
Hắn trầm ngâm suy nghĩ một lát.
Thứ này có thể là gì nhỉ?
Trần Tích cố gắng lục lọi ký ức của mình để tìm kiếm câu trả lời từ những cuốn sách hắn đã đọc.
Đợi đã, đây là phèn chua!
Trong một số cuốn sách về khoa học quân sự đã đề cập đến phèn chua. Đây là một trong những nguyên liệu chính được sử dụng để viết thư mật trong chiến tranh tình báo.
Phèn chua được hoà cùng với nước rồi sẽ dùng nước đó viết lên giấy. Sau khi giấy đã khô, các chữ sẽ biến mất. Công nghệ gián điệp này bắt nguồn từ thế kỷ thứ mười ba. Mãi cho đến Thế chiến thứ nhất và Thế chiến thứ hai thì nó đã bắt đầu được sử dụng phổ biến bởi các điệp viên.
Trần Tích suy nghĩ thêm một lúc và hắn chắc chắn rằng mình đã tìm ra câu trả lời: gián điệp của Cảnh triều làm thư mật bằng nước phèn chua. Việc đặt món đồ này ở nhà cùng với muối để làm mờ tầm nhìn. Đặt nó ở một nơi gần và tiện lợi như vậy cho thấy việc trao đổi thư mật diễn ra rất phổ biến. Vậy nên chắc chắn rằng trong nhà của Chu Thành Nghĩa sẽ có các điệp các thư mật mà anh ta trao đổi với những tên gián điệp khác.