Trần Tích quay đầu nhìn xung quanh, cửa sổ phòng đều đã được hàn kín lại.
Sột soạt.
Tiếng cọ sát của quần áo và chăn gối phát ra, tiếp đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Trần Tích nghe âm thanh ngày càng gần mình.
“Không..”
Trần Tích miễn cưỡng mở mắt, nhìn chằm chằm trần nhà:
“Trói ta à? Tự tin thế.”
Dựa vào ánh trăng mờ chiếu qua khe cửa sổ, hắn thấy năm cái đầu thò ra như cổ rùa che kín tầm nhìn lên trần nhà của mình, phía trên đó là những nụ cười đáng sợi.
Trần Tích:
“Thật đáng sợ, ta hết bệnh rồi mà…”
Có người thấp giọng hỏi:
“Ngươi cảm thấy bình thường hắn ị trước hay sau bữa ăn?”
“Chờ ta gọi điện thoại cho Liên Hiệp Quốc hỏi đã.”
Vừa nói, người đàn ông trung niên nọ móc một chiếc máy tính ra, nhanh chóng bấm một dãy số.
Âm thanh gõ phím rõ ràng vang lên trong phòng bệnh.
cùng lúc đó, một âm thanh vang lên
“Hồi không.”
Mọi âm thanh biến mất và các bệnh nhân nhường chỗ cho ông già.
Lão già đi tới bên giường, cúi người đối mặt Trần Tích:
"Ngươi thật sự tới rồi.”
Trần Tích:
“Ý ông là gì?”
Ông lão lấy ra một tờ giấy:
“Có người từng nói hôm nay ngươi sẽ tới đây.”
Trên mảnh giấy là bản phác thảo bằng bút chi hình dáng của Trần Tích, trông vô cùng sinh động.
Trần Tích bỗng nhiên thốt lên:
“Hợp lý.”
Người phải vào viện tâm thần hoặc là quá ngốc hoặc quá thông minh.
Họ đang sống trong thế giới giả tưởng của chính họ và không thoát ra được.
Trần Tích không có thiện cảm với bệnh viện tâm thần.
Vì thế khi nhìn thấy bức họa, hắn chợt cảm thấy thế giới này bắt đầu trở nên huyền bí hơn rồi:
“Thật nhức đầu, hình vẽ này trông như mình của vài năm sau vậy. Ông ơi, ông là người vẽ cái này à?”
"Không phải ta vẽ, nhưng ta có thể dẫn ngươi đi gặp người vẽ nó.”
Lão già cởi trói cho Trần Tích và những bệnh nhân bị trói khác.
Họ đi cùng nhau.
Cuối lối đi, một thanh niên ngơ ngác ngồi cạnh giường, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Hắn bị bệnh gì vậy?”
Trần Tích hỏi.
“Hắn bị ảo tưởng trầm trọng, luôn nói rằng hắn sống ở một thế giới khác, thế giới này chỉ là giấc mơ của hắn. Sau đó bệnh tình ngày một nặng và cứ ngồi ngơ ra như thế đấy.”
Ông lão trả lời.
“Hắn ta vào khi nào vậy?”
“Một năm trước, hắn từng nói ngươi tới đây hôm nay là để chứng minh hắn không nói dối.”
Trần Tích kinh ngạc nhìn ông lão:
“Còn ngươi bị bệnh gì? Ngươi suy nghĩ rất rõ ràng a.”
“Ta không có bệnh.”
Ông lão đáp.
“Giờ thì giống hơn rồi đấy…”
Ông lão khó chịu:
Ta thật sự không có bệnh, trước đây ta từng phạm phải vô số tội ác nên mới trốn vào đây. Không tin ngươi cứ thử ta đi.”
Trần Tích:
“Thích ba hay mẹ hơn?”
Ông lão:
“Mẹ hơn.”
Trần Tích:
“…”
Hắn đi tới chỗ thiếu niên mắc chứng ảo tưởng nọ:
“Xin chào?’
Nhưng chàng trai vẫn chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói gì.
Ông lão:
“Hắn như thế đã nửa năm rồi.”
"Hắn tên là gì?"
"Lý Thanh Tiêu.”
Trần Tích có chút tiếc nuối, cẩn thận nhìn Lý Thanh Tiêu đang ngơ ngác, thấp giọng hỏi:
“Ông lão, hắn có có kể về nơi hắn đang sống không?”
“Không.”
Ông lão lắc đầu:
Trần Tích lại hỏi:
"Ông lão, từ khi hắn vào bệnh viện từng được điều trị chưa? Có cách nào khiến ý thức của hắn bình phục lại không?"
“Mặc kệ ngươi bị bệnh gì, chỉ cần vào tầng sáu sẽ không thể rời khỏi đây được nữa, ngươi chấp nhận đi.”
"À? Tại sao? Nếu chữa được thì sao?"
“Đúng là có thể chữa được.”
Ông lão sờ cằm.
“Có ai chữa được chưa?”
“Có một cô bé bị trầm cảm nặng, một tháng sút 30 cân. Sau đó cha cô ấy trúng vé số 20 ngàn tệ nên đã làm thủ tục cho cô ấy xuất viện, cô ấy đã bình phục.”
Hả?
Trần Tích từ từ quay đầu lại nhìn Lý Thanh Tiêu:
"Ta sẽ cho ngươi 20 ngàn.”
Lý Thanh Tiêu trầm mặc nửa năm nay đột nhiên nói:
“Ngươi cũng tới từ thế giới kia à?”
Ông lão trợn tròn mắt.
Trần Tích tiếp tục hỏi vội:
"Làm sao để đi tới thế giới kia?"
Lý Thanh Tiêu lại ngơ ngẩn.
Trần Tích:
“Ta cho ngươi thêm 20 ngàn nữa!”
Lý Thanh Tiêu:
"Người Lô Châu ở Bắc Cư sẽ chịu trách nhiệm về việc di chuyển.”
Trần Tích:
“Ta cho bạn thêm 20 ngàn nữa… Thế giới đó như thế nào?”
Lý Thanh Tiêu dừng lại hai giây:
“Trong thẻ của ngươi chỉ có bốn vạn thôi.”
Đại ca, ngươi là đang giả bệnh thôi đúng không?
Trần Tích đưa tay nhéo má Lý Thanh Tiêu, nhưng dù có làm thế nào thì Lý Thanh Tiêu cũng không lên tiếng nữa.=
Ông lão khom lưng, chắp tay sau lưng hỏi:
“Tiểu bằng hữu, sao ngươi lại vào đây?”
Trần Tích trả lời:
“Cha mẹ ta qua đời, ta bị trầm cảm sáu tháng nay rồi, vì vậy vợ chồng chú hai gửi ta vào đây.”
Ông lão nhíu mày:
“Tiểu bằng hữu, ba mẹ ngươi để lại cho ngươi thứ gì?”
Trần Tích:
“Một căn biệt thự 20 triệu tệ và tiền gửi ngân hàng chừng chục triệu.”
Ông lão trầm tư suy nghĩ:
“Vậy ngươi phải cẩn thận với chú hai ngươi rồi. Nếu họ nộp đơn xin xác nhận ngươi không đủ hành vi dân sự thì tài sản của ngươi sẽ về tay họ cả đấy.”
Nửa khuôn mặt của Trần Tích chìm trong bóng tối:
“Sao có thể? Họ là người thân của ta mà.”
Gió nổi lên ngoài cửa sổ, thổi đám dây leo dập dờn khiến bóng của chúng lung lay theo, trông hệt như ngọn lửa đen đang thiêu rụi tòa nhà.