Vẻ đẹp tinh tế và an tường trong vườn đối lập rõ ràng với địa ngục trần gian bên ngoài, ngay cả dây leo nguyệt quý cũng trở nên âm trầm đáng sợ.
Lúc này, trong lầu vang lên giọng một người phụ nữ lớn tiếng trách mắng:
“Trước đó phu nhân nhà ta đã cảm thấy bát tổ yến đó có vấn đề, uống xong thì hai canh giờ sau đã sảy thai, nhất định là có người hạ độc hãm hại phu nhân nhà ta! Chờ vương gia về phát hiện cốt nhục của mình không còn nữa thì sẽ giết người!”
Người nọ vừa nói xong, Xuân Hoa lập tức lên tiếng:
“Phu nhân, người của y quán đến rồi.”
“Mau lên đây.“
Một giọng nữ dịu dàng vang lên:
“Mau bảo hắn khám cho Tĩnh phi muội muội, rốt cuộc có phải là ai bị hạ độc không.”
Bịch, bịch, bịch, bịch, Trần Tích giẫm lên cầu thang gỗ, theo Xuân Hoa đi lên tầng.
Trong gian phòng tầng hai, một bức bình phong che khuất chiếc giường đằng sau, một người phụ nữ đứng tuổi ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế thái sư ngoài bình phong, nàng mặc váy gấm mộc mạc theo tơ vàng, trên tóc cài trâm lông công, ánh mắt quan tâm nhìn về phía sau bình phong, rồi nói với giọng điệu mềm mại:
“Tĩnh phi muội muội không cần lo lắng, ngày sau còn dài, nhất định sẽ lại mang thai lần nữa.“
Đằng sau bình phong, Tĩnh phi thều thào:
“Cảm ơn Vân phi tỷ tỷ quan tâm.”
Trong một góc của tầng hai, một con mèo đen và một con mèo trắng đang đánh nhau, lông bay tứ tung, nhưng không có ai để tâm đến bọn chúng, như thể cố ý để mặc hai còn mèo đánh nhau.
Mèo đen nhỏ hơn, lúc bị đánh, đầu nó bị đạp hơn chục phát, hồn sắp bị đạp bay ra khỏi cơ thể rồi.
Nhưng khi Trần Tích bước lên cầu thang, mèo đen đột nhiên thoát khỏi mèo trắng và cứ nhìn chăm chăm vào ống tay áo của Trần Tích, mũi động đậy. Nó muốn lại gần Trần Tích, nhưng khi không kịp phòng bị lại bị mèo trắng nhào lên đánh nó đến trong góc phòng.
Xuân Hoa đã dẫn Trần Tích lên đến tầng hai, nàng quay mặt về phía bình phong và nói:
“Thưa phu nhân, người của y quán đã đến rồi, hãy để hắn khám cho phu nhân đi ạ.”
Nhưng một người phụ nữ ngoa ngoắt nhìn về phía Xuân Hoa, tức giận nói:
“Diêu thái y đâu? Sao lại là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa thế này.”
Xuân Hoa sợ hãi vội quỳ xuống, nức nở nói:
“Diêu thái y cứ nói tối nay đại hung, không thích hợp ra cửa, ta mang tên tuổi của vương gia ra cũng không mời được.”
Người phụ nữ đanh đá đó sầm mặt:
“Thái y của vương phủ mà vương phủ cũng không mời nổi à? Vị Diêu thái y này phách lối quá rồi đấy!”
Vân phi nhíu mày:
“Ta biết chuyện Diêu thái y thích bói toán hung cát, nhưng tối nay không đến thì hơi quá đáng rồi. Đợi vương gia từ Giang Nam về, ta nhất định phải báo chuyện này cho vương gia, nếu vương phủ đều không gọi được Thái Y quán, vậy thì có Thái Y quán hay không cũng được.”
Người phụ nữ đanh đá hỏi:
“Thế tối nay thì sao, cứ để mặc thế à? Bệnh của phu nhân nhà ta phải làm sao bây giờ?”
Vân phi lộ vẻ khó xử:
“Bây giờ vương gia không có ở trong phủ, Diêu thái y lại là quan thất phẩm, phải đợi vương gia về xử lý mới được.”
Giọng người phụ nữ trầm xuống, nàng nói:
“Không phải là Vân phi ra hiệu ý bảo Diêu thái y đừng đến đấy chứ?”
Đằng sau bình phong, Tĩnh phi vội nói:
“Xuân Dung, không được vô lễ với Vân phi tỷ tỷ!”
Vân phi nở nụ cười:
“Không sao, Xuân Dung quan tâm muội muội thôi mà. Hay là thế này đi, dù gì người của Thái Y quán cũng đã đến rồi, cứ để hắn khám cho muội muội đi.”
Tĩnh phi nhẹ giọng đáp:
“Cũng được.”
Người phụ nữ đanh đá tên Xuân Dung quay sang nhìn Trần Tích, nói với giọng lạnh lùng:
“Còn đứng đấy làm gì? Mau lại đây khám cho Tĩnh phi.”
Trần Tích cúi đầu im lặng.
Hắn đâu có biết khám bệnh đâu...
Hơn nữa, việc quan trọng nhất bây giờ không phải là khám bệnh, khám đúng hay khám sai đều có chuyện cả.
Xuân Dung ma ma thấy hắn không nói gì thì phẫn nộ không thôi:
“Khám đi!”
Trần Tích suy tư hồi lâu, cuối cùng bày ra vẻ mặt đau khổ, chắp tay nói:
“Xin lỗi phu nhân, ta học y mới được hai năm, một là đi theo sư phụ chưa được lâu, hai là tài học không tinh thông, thật sự không biết làm sao để khám ra xem Tĩnh phi có trúng độc hay không. Chuyện này e rằng vẫn phải nhờ sư phụ ta đến, bây giờ ta đi về thử thuyết phục sư phụ, xem có thể mời sư phụ đến không.”
Xuân Dung ma ma mắng chửi:
“Thậm chí còn không biết bắt mạch nữa, kéo ra ngoài đánh chết! Diêu thái y là quan thất phẩm, không làm gì được, nhưng một tên học đồ nho nhỏ dù bị đánh chết thì cũng không sao đúng không, vừa hay cho Thái Y quán nhìn xem không làm tròn chức trách thì sẽ gặp phải kết cục gì!
Nàng nói xong, bốn người phụ nữ cao lớn từ dưới tầng xông lên, bước chân bọn họ giẫm lên sàn gỗ phát ra âm thanh bình bịch, bọn họ kéo Trần Tích ra ngoài, toan đánh chết hắn.