Hắn nhìn mèo đen:
“Ta bôi thuốc cầm máu cho ngươi, không được cào ta đâu đấy nhé.”
Nhưng mà hắn ngạc nhiên phát hiện ra, khi mình bôi bột lên miệng vết thương của con mèo, nó thật sự không né tránh, như biết điều này tốt cho mình.
Con mèo đen giống như một pho tượng con con, tầm mắt của nó di chuyển theo bóng dáng của Trần Tích, cuối cùng thân thể sẵn sàng xù lông bất cứ lúc nào cũng dần dần thả lỏng.
Lông của mèo đen rậm rạp, phải vạch ra từng tí một để kiểm tra, hao tốn rất nhiều thời gian.
Chờ Trần Tích xử lý xong từng vết thương của con mèo, lập tức mỉm cười rạng rỡ:
“Đã xong!”
Nói xong hắn mới phát hiện mèo đen đã ngủ rồi, mèo con nho nhỏ tựa đầu vào lòng bàn tay hắn.
Trần Tích im lặng rất lâu, tay cứ để yên đó không xê dịch chút nào.
Trong ánh nến le lói, một người một mèo dựa bên nhau, yên bình và ấm áp.
Trần Tích cúi đầu nhìn mèo, hắn lặng im một lúc lâu rồi mới ngẩn ngơ nói:
“Ta chỉ có thể nói với ngươi thôi.”
Hắn tựa vào quầy gỗ, đôi mắt nhìn chăm chăm vào ngọn lửa lay động:
“Lúc còn ở bệnh viện Thanh Sơn, ta cho rằng mình sẽ không chết. Ta chuẩn bị rất chu toàn, thậm chí còn làm sẵn giấy chẩn đoán bệnh tâm thần rồi, dùng để thoát tội sau khi giết người, kết quả vẫn bị đối phương giết chết. Nhưng mà chết rồi thì thôi, báo thù được là tốt rồi.”
“Lý Thanh Tiêu nói với ta rằng, người Lô Châu ở Bắc Cư sẽ chịu trách nhiệm đưa ta đi, ta không biết rốt cuộc hắn có ý gì. Lô Châu của Bắc Cư ở đâu, bốn mươi chín tầng trời nghĩa là sao, tại sao ta đột nhiên là sống lại thành một học đồ, lẻ loi một mình sống trong thế giới này…”
“Khi ta nghe sư phụ nói mình vẫn còn người nhà, thật ra ta không chờ mong một chút nào cả… Thôi được rồi, cũng có chút xíu chờ mong đấy. Nhưng buổi hoàng hôn hôm ấy, khi ánh tàn dương cuối ngày trên người ta nhạt dần, ta cảm thấy như bị thế giới vứt bỏ.”
“Có phải là hơi lập dị không…”
Trần Tích lải nhải một đống chuyện không đâu vào đau, từ khi hắn đến thế giới này, hắn không có ai để tin tưởng, cũng không có ai đáng để hắn tin, hắn chỉ có thể chôn những bí mật và hoang mang xuống dưới đáy lòng, cuối cùng chỉ có thể kể cho một con mèo say ngủ nghe.
Dường như hắn cũng cảm thấy bản thân mình thế này hơi buồn cười, thế là hắn cúi đầu nhỏ giọng nói với mèo đen:
“Cảm ơn ngươi đã nghe ta lảm nhảm nhé, tâm trạng của ta tốt hơn rồi!”
Trần Tích nhìn móng vuốt nho nhỏ lông xù của con mèo, hắn ngẩn người mãi lâu rồi mới hỏi:
“Ta đoán, bởi vì ngươi không đánh thắng mèo trắng, Tĩnh phi và Xuân Dung giận ngươi không biết cố gắng, thế nên không trị thương cho ngươi, cũng không cho ngươi ăn gì cả. Bởi vậy đường đường là meo yêu do vương phi nuôi dưỡng mới nhớ thương một cái bánh bao thịt, đúng không?”
Mèo đen yên lặng nhìn hắn.
Trần Tích nói với giọng nghiêm túc:
“Hay là sau này đợi ta có năng lực đi khỏi y quán này, ngươi theo ta đi lưu lạc giang hồ nhé?”
Mèo đen nhìn hắn với vẻ khó hiểu.
“Không được, phải có nghi thức trang trọng!”
Trần Tích lấy một tờ giấy dùng để viết đơn thuốc từ ngăn tủ của quầy hàng ra, lấy bút lông viết nguệch ngoạc bài văn khấn nghi thức mời mèo về nhà thời xưa:
“Li nô dạo Lạc Thành, quanh thân vờn mây đen, nay Tích mời “Ô Vân” về nhà, do không có cá khô, nên dùng một viên thủy tinh thay lễ mời, Táo Quân làm chứng không vứt bỏ, Thành Hoàng làm chứng ơn và nghĩa.”
Khi viết xong nét bút cuối cùng, hắn cầm lấy mực chu sa và nhìn mèo đen:
“Nếu ngươi thật sự nghe hiểu lời ta nói, bằng lòng đi theo ta, vậy thì tự mình in dấu tay đi.”
Trong ánh nhìn của thiếu niên, mèo đen chần chờ một lát, cuối cùng nó thật sự giơ móng vuốt lên chấm mực chu sa, sau đó in lên giấy mời.
Ngay sau đó, giấy mời dù không có lửa mà vẫn tự bốc cháy, hòa thành những tia sáng lấp lánh trong không khí.
Trần Tích nhìn cảnh tượng rực rỡ trước mặt mình, lẩm bẩm:
“Thế giới này quả nhiên không bình thường…”
Bỗng nhiên có ai đó lên tiếng hỏi:
“Không bình thường ở đâu cơ?”
Trần Tích từ từ quay đầu sang nhìn mèo đen…