Chú mèo sư tử màu trắng thấy vậy liền nhảy ra khỏi cửa sổ, theo sau Ô Vân chạy vào vườn sau. Chỉ là nó có chút nghi ngờ, một kẻ thất bại dưới tay nó tại sao lại cả gan chạy đến nơi này?
Con mèo sư tử màu trắng đuổi theo Ô Vân qua vườn sau, đi qua một khu rừng đá, sau đó là một bãi cỏ rồi cuối cùng nó dừng lại ở Hồ Phi Bạch nổi tiếng của phủ vì mất dấu vết của Ô Vân.
Hồ Phi Bạch trong phủ của Tĩnh vương được biết đến với hình dạng giống như một nét chữ nên nó được gọi là "phi bạch". Hồ Phi Bạch là một hồ nước nông, có nhiều tảng đá xung quanh, dòng nước chảy không đồng đều, lúc thì gián đoạn lúc liên tục chảy như những nét bút khô đang viết với những cảm xúc cuối cùng.
Tuy nhiên, hồ Phi Bạch, Thính Lôi Đình và Quốc Hoa Viên trong phủ của Tĩnh Vương đều là những điểm đến lí tưởng khiến cho những nhà văn ở Lạc Thành đều thích thú khen ngợi.
Lúc này, chú mèo sư tử màu trắng đang nhấm nháp mùi hương trong không khí nhưng đột nhiên nó nhận ra mùi hương đó thật sự phát ra từ phía sau!
Trong một khoảnh khắc, bộ lông của chú mèo sư tử màu trắng giật mình nhưng ngay khi nó vừa quay đầu lại thì đã quá muộn. Một cú lừa từ phía sau đã đẩy nó ngã lăn.
Chú mèo sư tử màu trắng không hiểu, làm sao chỉ sau một vài giờ mà kẻ thất bại này lại có thể lật ngược tình thế. Tại sao trong cơ thể nhỏ bé đó lại ẩn chứa sức mạnh còn lớn hơn cả cơ thể đó.
Trong khi con mèo trắng còn đang bối rối, Ô Vân tận dụng khoảnh khắc này để đè chú mèo sư tử màu trắng xuống đất, cụng cầu tạo thành một quả đấm rồi mạnh mẽ đánh vào đầu con mèo kia.
Mặc dù không hiểu vì sao nhưng Ô Vân lại cảm thấy rất tự hào và niềm tự hào của nó xứng đáng được khen ngợi, bản năng chiến đấu của nó vượt trội hơn rất nhiều so với giống loài của mình.
Mặc dù sức mạnh không chênh lệch nhiều nhưng chú mèo sư tử màu trắng kia không thể phản kháng lại, chỉ có thể trở thành nạn nhân của những cú đánh.
Mèo trắng bắt đầu kêu van xin tha thứ nhưng Ô Vân không quan tâm đến điều đó. Trước đây, mỗi khi Hoàng hậu đến Thính Lôi Đình thì nó lại phải nhận một trận đòn. Trong khoảnh khắc đó, nó không biết bản thân mình đã phải chịu đựng bao nhiêu cú đánh,
Vậy nên đây chính là thời điểm thích hợp để trả thù!
Ô Vân lật ngược chú mèo sư tử màu trắng, trưng ra bộ móng vuốt dưới đầu nó và đánh mạnh!
Nó hít một hơi dài, một chân đặt lên trước kẻ thù rồi ngước mặt lên trời nhìn mặt trăng, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Tuy nhiên, Ô Vân vẫn cảm thấy chưa hoàn toàn thỏa mãn...
Nó lặng lẽ trở lại Cung Phượng Vị, liếm qua tất cả những món ngọt mà người hầu trong phòng điểm tâm đã chuẩn bị rồi sau đó mới hài lòng rời đi.
"Ngươi vừa ở đâu vậy?"
Trong khi Trần Tích đang đọc sách, hắn nhìn thấy chú mèo đen đã trở về nên hắn tò mò hỏi:
"Ngươi vừa mới đi đâu về?"
"Đến Minh Chính Đường."
Ô Vân ngẩng đầu lên cao rồi kiêu hãnh nói:
"Ta đã trả thù thành công!"
Trần Tích:
"..."
Con mèo này thật sự quá ngạo nghễ rồi
Trần Tích đóng sách lại:
"Ngươi đánh thắng con mèo trắng đó rồi sao?"
"Đúng, ta đã thắng một cách hào nhoáng!"
"Liệu có ai phát hiện ra không?"
"Không."
"Nó đã chết chưa?"
Ô Vân do dự:
"...Chưa chết”
Trần Tích có vẻ tiếc nuối một chút.
Ô Vân vội vàng bổ sung:
"Nhưng ta đã liếm qua tất cả những món ngọt trong Cung Phượng Vị của bọn họ!"
Chen Tích gật đầu:
"Vậy thì được rồi."
"Hi hi hi."
"Hi hi hi."
Đúng lúc đó, một âm thanh náo nhiệt phát ra từ phía sau vườn. Trần Tích quay đầu thì nhìn thấy Lưu Khúc Tinh đang mặc một chiếc áo lót, trên đầu buộc một cái chỏm. Hắn nhìn vào căn phòng rồi tò mò hỏi:
"Trần Tích, ta vừa nghe thấy ngươi nói chuyện à? Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?"
Trần Tích im lặng một lúc rồi mới đáp lại:
"Ta vừa tự nói với chính mình thôi, Lưu sư huynh đã nghe được gì rồi?"
Lưu Khúc Tinh thắc mắc:
"Ta chỉ nghe thấy tiếng mèo kêu, có vẻ như có một con mèo hoang đã lẻn vào sân của chúng ta, ngươi có thấy nó không?"
Lúc này, hình bóng của Ô Vân đã không còn trên quầy bán hàng nữa.
….
Tiếng mèo kêu sao?
Trần Tích trầm ngâm suy nghĩ một lúc. Hóa ra người khác không thể nghe thấy giọng nói của Ô Vân.
Vậy nên điều này có nghĩa là không phải Ô Vân biết nói tiếng người mà là hắn có thể hiểu được tiếng mèo!
Trần Tích nhanh chóng chuyển đề tài:
“Lưu sư huynh, nửa đêm rồi ngươi vẫn chưa ngủ sao?”
Lưu Khúc Tinh nhìn cuốn "Tổng quát Y thuật " đang mở trên quầy, hắn mệt mỏi đáp lại:
“Đề còn chăm chỉ ôn bài như vậy thì ta làm sao mà ngủ ngon được chứ…”
Trần Tích nghĩ thầm trong đầu, vốn dĩ hắn ôn bài không phải để trở thành một thái y mà mục đích chính là để che giấu thân phận của mình. Tất nhiên là Lưu Khắc Tinh không hề biết đến chuyện này nên hắn cho rằng Trần Tích đang lén lút nỗ lực một mình.