Khi hắn ta nhìn vào ngày tháng trên giấy tờ chẩn đoán trong tay Trần Thạc liền cười lớn tức giận. Trần Tích đã hẹn hắn ta tối nay đến thu nhà nhưng bây giờ lại đột ngột đưa ra giấy chẩn đoán kiểu này. Đây rõ ràng không phải là muốn chơi khăm hắn ta sao? Nếu không có tiền trả nợ thì có thể thông cảm nhưng coi hắn ta như kẻ ngốc thế này thì thật quá đáng.
"Thì ra chúng mày bàn nhau dụ tao đến đây để chơi khăm tao phải không? Mau quỳ xuống".
"Cái gì?"
Trần Thạc như không tin nổi tai mình khi nghe thấy hai từ cuối cùng.
Nhị Đao lên tiếng:
"Bào Ca, quỳ ở đâu?"
"Quỳ trước mặt tao".
Trần Thạc và Vương Huệ Linh còn chưa kịp phản ứng đã bị Nhị Đao lôi đến trước mặt Bào Ca. Mỗi người bị đá một cái vào kheo chân nên cả hai lập tức quỳ xuống trước mặt hắn ta.
Bào Ca cúi người nhìn thẳng vào Trần Thạc:
"Tao lặn lộn ngoài xã hội bao nhiêu năm, chứng kiến biết bao nhiêu chuyện. Đám tôm tép chúng mày mà cũng đòi chơi khăm tao à? Vậy thì bẻ gãy một ngón tay rồi nói chuyện tiếp"
Nhị Đao lạnh lùng hỏi:
"Bẻ ngón nào?"
"Ngón trỏ"
"Là ngón thứ mấy?"
Bào Ca cười bất lực, gãi gãi trán:
"Thứ hai thì phải"
Cuộc trò chuyện giữa họ rất kỳ lạ. Nhị Đao làm mọi việc đều rất chặt chẽ, Bào Ca nói gì thì anh ta làm đó.
Bàn tay của Nhị Đao nắm chặt như kìm sắt vào ngón trỏ của Trần Thạc, một tiếng "cạt" vang lên, ngón trỏ thứ hai bị bẻ gãy một cách chính xác.
"Ôi!"
Trần Thạc đau đớn hét lên.
"Ta sẽ báo cảnh sát!"
Vương Huệ Linh hét lên.
Bào Ca nói:
"Nhị Đao, đánh cô ta."
"Đánh bao nhiêu lần?"
Bào Ca cười lạnh:
"Đánh cho cô ta xuống suối vàng đoàn tụ với mẹ đi."
Nhị Đao suy nghĩ hai giây rồi giáng một cú tát mạnh vào mặt Vương Huệ Linh khiến cô ngất đi.
Sau khi tát xong, Nhị Đao quan sát biểu cảm của Vương Huệ Linh rồi quay sang nghiêm túc nói với Bào Ca:
"Cô ta đã được đoàn tụ".
Bào Ca giật lại giấy chứng nhận từ tay Trần Thạc:
"Tao là người tuân thủ nguyên tắc. Nếu Trần Tích đã nói không có tiền trả thì căn nhà này là của tao. Đáng lẽ vấn đề có thể dừng ở đây nhưng tao rất ghét bị người khác lừa dối và chúng mày đã bàn bạc chơi khăm tao. Vậy nên chúng mày sẽ phải gánh chịu hậu quả của việc lừa dối tao.
"Không đúng!"
Trần Thạc dần nhận thức được vấn đề:
"Không đúng, không đúng, không đúng! Chuyện này không phải do bọn ta lập mưu để lừa dối hắn mà là Trần Tích. Chính hắn đã bày kế để lừa dối hắn, bọn ta cũng bị hắn lừa!"
"Ồ?"
Trần Thạc cảm thấy đầu ngón tay vô cùng đau đớn, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán:
"Trần Tích nói rằng hắn không trả được tiền nên mới hẹn hắn đến đây thu nhà. Nhưng theo ta được biết thì số tiền mà bố mẹ hắn để lại ít nhất cũng khoảng ba mươi triệu! Vì vậy hắn không thể thiếu tiền, cũng không cần thế chấp căn nhà này và hơn nữa cũng không thể không có tiền trả lại hắn!"
Những lời này làm cho Bào Ca bất ngờ, Trần Tích không thiếu tiền sao?
Trong quá trình phân tích, đầu óc của Trần Thạc càng minh mẫn hơn: Chiều hôm đó tại Bệnh viện Thanh Sơn, Trần Tích chỉ giả vờ để để mọi người tin là hắn bị điên rồi mang giấy chứng nhận tâm thần giả về. Bây giờ bọn họ phải gánh chịu cơn giận dự của Bào Ca trong khi Trần Tích vẫn bình yên ẩn nấp trong bệnh viện.
Vậy nên đây chính là lí do mà Trần Tích lại tìm một tay giang hồ trên phố đến thu nhà thay vì chọn những ngân hàng chính thống.
Bào Ca suy nghĩ một cách cẩn trọng:
"Trần Tích? Tao nhớ hắn là một kẻ ngoan hiền, mày đang giỡn mặt với tao sao?"
Ông ta nhớ lại ấn tượng về Trần Tích. Trong lúc ký hợp đồng, Trần Tích rất kiệm lời và nhút nhát.
"Một tên học sinh như vậy cũng có đầu óc để chơi khăm người khác à?"
Trần Thạc thấy Bào Ca còn do dự, tiếp tục giải thích:
"Ông không thấy hắn đã lừa cả ta sao? Đến bây giờ ta còn chẳng biết hắn đã ký hợp đồng thế chấp với hắn, điều này chưa đủ để giải thích vấn đề à? Ngoài ra, hắn vẫn muốn giữ căn nhà này và có đủ tiền trả cho hắn bất cứ lúc nào. Vậy nên hắn đã mượn tay hắn để xử lý ta trước rồi sau đó sẽ mua lại căn nhà này từ hắn, thậm chí còn có thể kiếm được một chút lãi suất! Hắn mới là kẻ đã lừa dối hắn!"
Bào Ca mỉm cười nhẹ nhàng:
"Ý mày là tao đã bị một học sinh trung học lợi dụng à? Thú vị đấy, Trần Tích bây giờ đang ở đâu?"
"Ở Bệnh viện Tâm thần Thanh Sơn!"
…
11 giờ 30 phút, bệnh viện Thanh Sơn.
Lão Lưu có ca trực ban tối nay vừa mới pha cho mình một chén trà đặc, đột nhiên “rầm” một tiếng, cửa bị đá văng.
“Mấy người làm gì đấy hả?”
Lão Lưu tức giận quát.
“Nhị Đao, đè hắn xuống.”
“Đè xuống đâu?”
“Đè lên bàn đi.”
Nhị Đao sải bước đi đến trước mặt lão Lưu, đè đầu lão Lưu xuống bàn phát ra âm thanh bùm rõ to, nửa mặt của lão Lưu đau rát.
Bào ca đẩy Trần Thạc và Vương Tuệ Linh, thong thả đi vào phòng bệnh:
“Trần Thạc khai là ngươi nhận của hắn năm mươi nghìn đưa cháu trai của hắn vào bệnh viện tâm thần?”
Lão Lưu phẫn nộ quát:
“Người đâu rồi, có ai không! Có người đến bệnh viện gây sự!”
Ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, nhưng Bào ca không hề hoảng loạn, anh ta chỉ chậm rãi cởi bộ Đường trang của mình ra, từ từ vén tay áo trong lên, để lộ cánh tay xăm trổ và bắp tay rắn chắc.