“Làm sao đây?”
Kiểu Thố hỏi.
“Bỏ xe giữ tướng.”
Lúc đi ngang qua một sân vườn, Vân Dương phân phó:
“Thất Vạn, ngươi mang theo tất cả mọi người dẫn người của Lưu gia đi về phía tây, coi như ngươi lập công lớn!”
Mật Điệp áo đen tên là Thất Vạn đè giọng:
“Vâng, những người khác đi theo ta!”
Trần Tích đứng bên cạnh tường, im lặng nhìn bóng lưng của các Mật Điệp rời đi. Vân Dương và Kiểu Thố đã nhảy vào trong sân nhà, thấy hắn rề rà chưa chịu nhảy vào thì bám lên bờ tường lợp ngói xám, thò đầu ra nói:
“Còn đứng ngây ra đó làm gì?!”
“Đến đây.”
Trần Tích lấy đà nhảy lên, nắm lấy bàn tay Vân Dương giơ ra rồi nhảy vào bên trong một cách chật vật.
Sau khi đi vào trong sân nhà, ba người bọn họ dán lên tường nghe động tĩnh bên ngoài.
Họ nghe thấy ngoài tường có tiếng bước chân dồn dập chạy qua, còn nghe thấy có ai đó nói “Nhất quyết không thể để cho bọn họ ra khỏi Lạc Thành, phải báo thù cho lão thái gia”.
Hai bên gần nhau đến mức chỉ cách một bức tường, thậm chí Trần Tích còn có thể ngửi được mùi đuốc cháy bên ngoài tường. Cái mùi ấy là mùi vỏ cây thông liễu lẫn với nhựa thông, khô và nứt toác.
Đoàn người rầm rộ đuổi theo hướng Mật Điệp rời đi, cho đến khi bên ngoài khôi phục yên tĩnh, Trần Tích mới dám thở sâu:
“Các Mật Điệp có sống được không?”
Vân Dương lườm hắn:
“Gặp loạn thế, sinh tử có số. Ngươi, bọn họ, cả ta và Kiểu Thố đều như vậy thôi, năm xưa khi ta và Kiểu Thố vẫn còn là một Mật Điệp nho nhỏ cũng bị vứt bỏ không biết bao nhiêu lần.”
Kiểu Thố nói:
“Đừng nhiều lời nữa, mau chạy đi.”
Khi ba người lại nhảy tưởng ra ngoài, đường phố đã không một bóng người. Bọn họ chạy hướng đông, thế nhưng khi chạy đến ngã tư đầu tiên thì phải dừng lại.
Vân Dương nheo mắt nhìn con đường đá xanh trước mặt, Lâm Triều Thành cùng với mấy chục Ngư Long Vệ cưỡi ngựa, lặng lẽ chờ ở đó, giống như bọn họ vĩnh viễn có thể tìm được con mồi của mình ngay lập tức.
Chủ Hình Ty ở phía đông, Mật Điệp Ty ở phía tây. Hai phe nhìn nhau từ xa nhưng không ai nói một lời, cả hai bên đều đứng trong bóng tối, chờ đợi đối phương lên tiếng trước.
Ngư Long Vệ khoác áo tơi, đội nón tre, tay bọn họ đặt lên chuôi đao giắt sau eo, cảm giác áp bách như dãy núi đổ ập xuống.
Trong sự im lặng ngột ngạt này, Lâm Triều Thanh thúc ngựa tiến lên trước, từ từ đi về phía Vân Dương.
Vẻ mặt của hắn bị giấu sau nón tre, không ai thấy rõ:
“Hai bên đều làm việc ở Ty Lễ Giám, là đồng liêu với nhau, bọn ta cũng không hy vọng người của Mật Điệp Ty bị quan văn đùa bỡn trong tay. Vừa rồi thả ngươi đi đã là cho ngươi cơ hội, một canh giờ đã qua, bây giờ có thể lấy bằng chứng ra được chưa?”
Vẻ mặt của Vân Dương nghiêm trọng, hắn im lặng không đáp, bây giờ dù có làm ra vẻ nắm chắc cũng không thể lừa gạt được nữa.
“Xem ra là vẫn chưa có.”
Lâm Triều Thanh thúc bụng ngựa để nó tiến về phía trước:
“Bắt bọn họ…”
Hắn còn chưa kịp nói xong thì bỗng có tiếng tranh cãi ầm ĩ vang lên từ phía sau cắt ngang lời hắn.
“Lương Miêu Nhi à, ngươi định cõng ta đi đâu? Yên Nhi cô nương vẫn còn đang ở trong hồng trướng đợi ta đấy!”
“Ca, hình như người Lưu gia giận rồi, chúng ta phải mau chóng đi giết người của đám hoạn quan, bằng không tiền rượu của ngươi sẽ bị cắt, dược liệu tu hành cũng bị cắt luôn đấy!”
“Cái gì! Cắt tiền rượu của ta á?”
“Ca, dược liệu quan trọng hơn!”
Chủ Hình Ty và Mật Điệp Ty đồng thời nhìn về phía bên trái, thấy được một người thanh niên mập mạp đang cõng một người đàn ông trung niên say khướt chạy về phía này.
Người đàn ông trung niên kia mặc áo hớ hênh, quần áo khoác lỏng lẻo trên người, đầu ngả trái nghiêng phải tựa lên vai người trẻ tuổi. Người này tóc tai bù xù, lôi thôi lếch thếch, chỉ có thanh đao trên eo thường xuyên được chà lau nên trông vô cùng tinh xảo.
Khi Lâm Triều Thanh nhìn thấy người nọ, hắn ghìm dây cương, tức khắc toàn bộ Ngư Long Vệ của Chủ Hình Ty đều dừng lại.
Kiểu Thố nói nhỏ:
“Là Lương Cẩu Nhi.”
Mọi người yên lặng nhìn hai người một béo một gầy kia, trong sự im lặng kỳ lạ ấy, Lương Miêu Nhi cõng Lương Cẩu Nhi hùng hồ chạy tới gần.
Khi đi qua ngã tư, Lương Miêu Nhi mập mạp mới phát hiện Chủ Hình Ty và Mật Điệp Ty trong bóng tối bên đường, tức thì sợ đến mức không dám thở mạnh, thịt mỡ trên cơ thể run rẩy.
“Ca, ca, mau tỉnh lại! Hình như ta nhìn thấy bọn họ rồi!”
Lương Miêu Nhi nói.
Lương Cẩu Nhi say bí tỉ mở bừng mắt ra:
“Tìm được hoạn quan rồi à?”
Trán Lương Miêu Nhi ứa mồ hôi, hắn chỉ muốn ném Lương Cẩu Nhi xuống rồi bỏ chạy ngay lập tức. Hắn đè thấp giọng nói với đối phương:
“Ca, bọn họ nghe thấy chúng ta nói chuyện đấy…”
Tầm mắt của Lương Cẩu Nhi di chuyển về phía Lâm Triều Thanh, khi nhìn thấy đội ngũ mặc áo tơi, đội nón tre, hắn mừng rỡ nói:
“Một loạt áo tơi và nón tre thế này, quả nhiên là hoạn quan! Nhưng mà chúng ta không đắc tội nổi, lúc về nhớ nói cho Lưu gia, ta đã rút đao rồi…”