“Tìm được chứng cứ rồi ư?!”
“Chứng cứ ở đâu?!”
Tất cả mọi người đồng thời quay sang nhìn Trần Tích, những ánh mắt xem xét và nghi ngờ ấy đổ dồn về phía hắn.
Nhưng hắn đứng yên ở cửa phòng, không chùn bước, hắn bình tĩnh lặp lại:
“Ta tìm được chứng cứ rồi.”
Ánh mắt sắc bén của Lâm Triều Thanh lướt qua Kiểu Thổ, nhìn về phía Trần Tích vẫn giấu mặt sau lớp vải xám:
“Đây là ai?”
Vân Dương tiến lên, che khuất nửa bên người của Trần Tích:
“Đây là diều hâu tập sự của Mật Điệp Ty bọn ta.”
“Thì ra là diều hâu tập sự, còn chưa chính thức trở thành Mật Điệp, ắt hẳn phải có thân phận đặc biệt mới che giấu dung mạo.”
Lâm Triều Thanh sẵng giọng hỏi:
“Nhưng mong vị diều hâu tập sự này giải thích nghi hoặc giúp ta, trong sách có chứng cứ gì? Nếu như ngươi nói dối, chỉ e ngươi phải theo ta đến nội ngục một chuyến.”
Trần Tích kéo tấm vải xám che mặt, hắn nhìn Vân Dương và hỏi:
“Có thể nói được không?”
“Nói đi.”
Trần Tích gật đầu, nói:
“Vân Dương đại nhân, xin hãy đưa hai quyển sách này cho Lâm chỉ huy sứ nhìn xem.”
Vân Dương lấy hai quyển sách từ trong lồng ngực ra đưa cho Lâm Triều Thanh.
Lâm Triều Thanh giở sách ra nhìn sơ qua, rồi lạnh nhạt nói:
“Một quyển sách bình thường, tình báo nằm ở đâu?”
Trần Tích bình tĩnh giải thích:
“Nếu không đủ hiểu Tứ Thư Chương Cú Kinh Chú, đích xác rất khó để nhìn ra vấn đề. Nhưng mà phương pháp cất giấu tình báo trong quyển sách này thực ra lại vô cùng đơn giản, chỉ cần đối chiếu với sách gốc là ra.”
“Sách gốc?”
Vân Dương rút hai quyển sách Lâm Triều Thanh đang cầm ra, hắn giở một quyển, Kiểu Thố giở một quyển, hai người họ mượn ánh trăng đọc sách.
Trần Tích nói:
“Câu gốc trong sách ‘Đắc vu tâm nhiên bất thất dã’, dùng chữ ‘thất’ trong thất thoát. Nhưng lúc chép lại, Chu Thành Nghĩa lại cố ý viết thành ‘Đắc vu tâm nhiên bất sự dã”, chữ ‘thất’ bị đổi thành chữ ‘sự’ trong ‘sự việc’.” (*)
(*) THẤT 失 (đọc là shī ) có nghĩa là đánh mất, SỰ 事 (đọc là shì ) có nghĩa là sự việc; hai từ này phát âm gần giống nhau, khác thanh điệu.
shī shì
“Lật tiếp đến trang thứ ba, câu gốc phải viết là ‘thành’ trong thành tín, nhưng Chu Thành Nghĩa lại viết chữ ‘thành’ trong thành công.” (**)
(**) THÀNH诚 (có bộ Ngôn 讠) có nghĩa là thành thật, THÀNH 成 (không có bộ 讠) có nghĩa là thành công; hai từ này phát âm giống nhau, đều đọc là chéng.
chéng.
Những chữ ấy phân tán ở các góc ít chú ý trong sách, lại cách nhau vài trang, nếu không cầm lấy sách gốc đối chiếu từng câu từng chữ thì quả thực rất khó để nhận ra sự khác biệt.
Vốn dĩ Trần Tích cho rằng Chu Thành Nghĩa có khả năng sẽ dùng phương pháp giấu chữ, phương pháp nghiệm chữ, phương pháp phiên thiết hoặc phương pháp chiết tự, theo những gì ghi lại trong lịch sử đó đều là những cách từng được sử dụng.
Nhưng hắn phân tích một hồi mới phát hiện ra, đối phương sử dụng phương pháp đơn giản hơn nhiều.
Lâm Triều Thành cầm sách và đối chiếu cả hai quyển, quả nhiên như Trần Tích nói, hắn
“Tin tức hoàn chỉnh mà giấu trong quyển sách này là gì?”
Trần Tích trả lời:
“Bởi vì thời gian gấp gáp nên ta chưa thể đối chiếu toàn bộ quyển sách được, trước mắt mới chỉ giải mã được một tin tức ‘Xong việc, Ty chủ gặp ngươi’.”
“Ty chủ!”
Mắt Vân Dương bỗng sáng rực:
“Ngươi chắc chắn tin tức của hắn nhắc đến ty chủ chứ? Vốn dĩ ta cho rằng Ty tào đã ghê lắm rồi, không ngờ lại là Ty chủ của Quân Tình Ty đích thân đến Lạc Thành!”
Vẻ mặt của Kiểu Thố trở nên nghiêm trọng:
“Phải mau chóng sai người truyền tin tức này về kinh thành. Có thể khiến Ty chủ của Quân Tình Ty đích thân xuôi nam, nhất định là chuyện cực kỳ quan trọng… Rốt cuộc con cháu của Lưu gia phải làm cái gì mới được Quân Tình Ty tin tưởng như vậy?”
Bầu không khí lạnh lẽo ngột ngạt trong phủ bỗng dịu đi, thậm chí Trần Tích cảm giác được tất cả mọi người đều thở phào một hơi.
Lâm Triều Thanh tra đao vào trong vỏ, Kiều Thố cũng dùng ngón cái lau trán, vết thương bị rạch ra khi nãy khép lại ngay tức thì, không còn thấy dấu vết nào nữa.
Lâm Triều Thanh nhìn về phía Trần Tích và nói với giọng điệu hết sức bình tĩnh:
“Thiếu niên, ở Mật Điệp Ty ngươi vẫn chỉ là một diều hâu tập sự, thậm chí còn chẳng có phẩm cấp, chi bằng đến Chủ Hình Ty của ta đi?”
Vân Dương:
“Hở?”
Kiểu Thố:
“Hở?”
Lâm Triều Thanh nói tiếp:
“Ta biết những manh mối và chứng cứ tối hôm nay là do ngươi tìm ra, với năng lực của Vân Dương và Kiểu Thố thì tuyệt đối không thể làm được điều này. Với năng lực của ngươi, đến Chủ Hình Ty của ta đảm bảo ngươi thăng chức rất nhanh.”
“Lâm Triều Thanh, dám dụ dộ người của ta ngay trước mặt ta, ngươi không biết xấu hổ à?”
Vân Dương tức giận.
“Ở Mật Điệp Ty các ngươi, hắn chỉ là công cụ giúp các ngươi kiếm công lao mà thôi, nhưng đến với Chủ Hình Ty của bọn ta thì hắn sẽ được phục vụ cho hoàng thượng, cống hiến cho giang sơn xã tắc.”