Trần Tích trở mình ngồi dậy, nhảy xuống giường, hắn lấy một con dao găm từ trên dây trói trên đùi mình ra, vứt vỏ đai đi rồi lao về một góc nào đó trong phòng bệnh.
Hắn hơi sợ, sợ việc mình sắp làm, sợ hậu quả sau khi làm xong.
Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.
Vương Long, say rượu đâm chết một nam một nữ, sau khi gây tai nạn giao thông thì bỏ chạy, nạn nhân bởi vì không được cấp cứu kịp thời dẫn đến tử vong. Ngày hôm sau, Vương Long đến đồn cảnh sát tự thú, nhưng trước đó hắn đã đến bệnh viện Thanh Sơn làm giấy chẩn bệnh. Vốn dĩ tòa án phải tiến hành thẩm tra đối chiếu giấy chẩn bệnh, nhưng người nhà của Vương Long tập trung hơn sáu mươi tài xế địa phương đến tòa án làm ầm ĩ cả lên, cuối cùng không tiến hành được, Vương Long được miễn xét xử, vào bệnh viện Thanh Sơn.
Nhưng hắn làm sao có thể thoát khỏi sự thẩm phán được?
Trần Tích lặng lẽ đi đến bên giường Vương Long, giơ dao lên ra sức đâm xuống.
Vương Long mở bừng mắt, vươn đôi tay rắn chắc, mạnh mẽ của hắn giữ chặt cổ tay Trần Tích, hắn cười khẩy:
“Ngươi thật sự cho rằng ta không biết ngươi à?”
Trong suốt quá trình tố tụng, Trần Tích chỉ để cho luật sư ra mặt thay mình, thế nên hắn và Vương Long chưa từng gặp mặt. Nhưng Vương Long muốn hòa giải với người nhà của ngươi chết, đương nhiên phải sai người đi điều tra hắn.
Thế nên khi Vương Long nhìn thấy Trần Tích xuất hiện ở đây, liền biết Trần Tích định làm gì.
Hắn vội vàng nói:
“Ta có thể đền cho ngươi nhiều tiền hơn! Rất nhiều tiền! Cha mẹ ngươi chết rồi, ngươi phải học cách nhìn về phía trước!”
Hắn không muốn giết người nữa, nếu lại tiếp tục giết người, vậy thì đời này hắn chỉ có thể ở lại đây.
Trần Tích không nói gì mà chỉ ấn mạnh con dao xuống, mũi dao dần dần chạm đến ngực Vương Long.
“Mày muốn chết!”
Nói cho cùng, Vương Long cũng khỏe hơn thiếu niên rất nhiều, hắn quát một tiếng rồi cướp lấy dao găm trong tay Trần Tích, rồi trở tay đâm vào eo phải của thiếu niên, mũi dao đâm vào tận xương sườn.
Vương Long cho rằng nhát dao này có thể khiến Trần Tích mất đi năng lực chiến đấu, nhưng hắn không ngờ được rằng, trong khoảnh khắc hắn cướp được con dao, Trần Tích không phản kháng, trái lại nhân lúc hắn không rảnh hai tay mà lập tức nhào lên cắn lên động mạch chủ trên cổ hắn như dã thú!
Máu tươi chảy ra từ răng và môi của Trần Tích, nhuộm chiếc gối thành màu tím đen.
Trần Tích cảm nhận được vị tanh ngọt ở hai hàm răng, cảm nhận được máu rót đầy vào khoang miệng, rồi tràn ra ngoài xúc giác.
Lần đầu tiên giết người báo thù, hắn sợ đến mức trái tim run rẩy, nhưng hắn vẫn cứ cắn chặt răng, không chịu nhả ra.
Vương Long cả nhận được cơn đau đớn từ trên cổ mình, như dòng điện lan ra toàn thân làm hắn sợ hãi, đó là cảm giác nguy hiểm khi cận kề cái chết.
Hắn rút dao găm đâm vào bụng Trần Tích ra, rồi lại đâm mạnh vào cơ thể thiếu niên:
“Nhả ra!”
“Nhả ra!”
“Nhả ra...
Từng tiếng hét phẫn nộ, từng nhát dao đâm vào người, nhưng Trần Tích không mảy may đáp lại, hắn càng ngày càng cắn chặt hơn, cuối cùng cũng xé rách một miếng thịt trên cổ hắn.
Đồng tử của Vương Long bắt đầu giãn ra, vừa xoay chuyển lưỡi dao, vừa lẩm bẩm:
“Đến mức này sao? Đến mức này sao...”
Vương Long không hiểu được, đối với Trần Tích mà nói, cuộc đời của hắn đã bị vụ tai nạn giao thông năm xưa giam cầm trong quá khứ, vô cùng vô tận, không có cách nào giải thoát.
Dòng máu sẫm màu loang ra chiếc gối trắng tinh, như loang ra cuộc đời Trần Tích.
Cạch, cánh cửa kim loại bị người bên ngoài mở ra, Bào ca khoác Đường trang, nắm tóc lão Lưu đứng trước cửa phòng bệnh.
Cuối cùng, tay phải của Vương Long cũng buông cán dao ra, rũ xuống.
Mặt Trần Tích dính đầy máu, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bào ca, không biết là sợ hay hậu di chứng do adrenaline tăng cao mà toàn thân cứ run rẩy không ngừng.
Bào ca thở dài:
“Đến muộn rồi.”
Trần Tích ngồi khoanh chân ở cuối giường, che vết thương ở eo, nhẹ giọng nói với Bào ca:
“Xin lỗi.”
Bào ca biết thiếu niên đang nhắc đến việc lợi dụng mình, hắn nhếch miệng cười:
“Không sao. Tuy rằng ngươi sắp chết rồi, nhưng bây giờ làm quen vẫn chưa muộn. Tên của tôi là Trần Xung, anh em bạn bè hay gọi tôi là Bào ca.”
“Ừm, Bào ca.”
“Lần đầu tiên giết người à? Trước khi hành động thì cực kỳ bình tĩnh, lúc giết người dùng hết toàn lực, không lải nhải dư thừa, ta thích rồi đấy.”
Bào ca đá lão Lưu sang bên cạnh, rồi lại châm cho mình một điếu thuốc.
Trần Tích cười gượng:
“Rồi vẫn phải chết rồi.”
Lúc nói chuyện, vết thương của Trần Tích vẫn chảy máu không ngừng.
“Làm điếu không?”
“Không hút.”
“Cần ta giúp không?”
“Điện thoại của ta ở chỗ bác sĩ Lưu, có lẽ điện thoại còn quay lại chứng cứ hắn và chú hai của ta giao dịch trái phép, ngươi giúp ta đăng lên.”
Bào ca không ngờ, trước khi chết thiếu niên này còn nhớ rõ phải báo thù hết từng người một...
Hắn ngồi xuống cạnh Trần Tích, hỏi:
“Còn có tâm nguyện nào nữa không?”
“Không có.”
Giọng Trần Tích càng ngày càng yếu, cơn mệt mỏi ập đến, nhưng hắn không nỡ nhắm mắt lại, hắn chỉ ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, vầng trăng khuyết treo trên khung trời.
Trong phòng bệnh, những bệnh nhân khác chậm rãi ngồi dậy, yên lặng nhìn về phía này.
Lý Thanh Điểu đi đến bên cạnh Trần Tích, bàn tay từ từ phủ lên hai mắt của hắn, rồi nói khẽ:
“Than rằng bóng câu qua khe cửa, tia lửa lóe lên giữa đá cứng, thân này tựa trong giấc chiêm bao. Bốn mươi chín tầng trời không thể giữ chân được ngươi, đi đi, đi đến nơi ngươi nên đi.”
Nói xong, hắn khôi phục vẻ ngờ nghệch ngồi bên giường, Bào ca lấy tấm Đường trang đắp lên cho Trần Tích, rồi xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, bước vào bóng tối:
“Tiếc thay, quen biết quá muộn.”