Chương 16: Thanh Sơn

Phiên bản 35240 chữ

Editor: Mẫu Đơn Sắc.

Ánh sáng trên đầu và phía sau đều bị che khuất, trong không gian một mét của thang máy, bóng Lục Thanh Nhai tỏa xuống, hoàn toàn bao phủ Lâm Mị.

Cô mấp máy môi nhưng lại không nói được nửa chữ.

Có điều, chính sự im lặng này cũng đã đủ nói rõ bất cứ vấn đề gì.

Lâm Mị không ngờ Lục Thanh Nhai sẽ có nghi ngờ này.

Bắt đầu từ khi nào thì anh đã có nghi ngờ này? Sao anh lại nhịn đến bây giờ mới nói? Anh đã biết được gì? Anh biết được bao nhiêu?

Từ trước đến giờ anh vẫn như vậy, luôn nắm chắc mọi chuyện rồi mới đột ngột ra tay, đánh cho người khác trở tay không kịp, thất bại như núi đổ.

Cô nắm chặt dây túi xách hơn khiến nó biến dạng, ngẩng đầu nhìn anh, mọi thứ trước mắt bỗng chốc trở nên mơ hồ: “Vậy thì sao chứ? Lục Thanh Nhai, cái câu ‘Vậy thì cả đời này đừng gặp nhau nữa’ là do anh nói…”

Anh thả lỏng tay ra, bước từng bước tiến tới.

Cô đụng đầu vào l0ng nguc rắn chắc của anh.

Cửa thang máy ‘Ting’ một tiếng sau lưng rồi đóng lại, vì còn chưa kịp bấm nên thang máy cứ như vậy mà đứng ở chỗ cũ.

Một cánh tay vòng qua vai, cánh tay còn lại đặt trên lưng, vây chặt cô lại, hơi thở trên người anh như lồng giam khắp bốn phương tám hướng khiến cô không có chỗ trốn.

Giọng nói anh kề sát bên tai, nặng nề như tiếng dòng chảy sâu thẳm: “… Chờ tôi, ba ngày… nhiều nhất là năm ngày.” Anh ôm không bao lâu đã buông tay ra rồi đút tay vào túi. Chỉ một lát sau, anh lại nắm tay cô, đặt vào lòng bàn tay cô thứ gì đó rồi khép tay cô lại, nhìn mặt cô hồi lâu, cuối cùng giơ ngón tay ra khẽ đụng vào rồi lại thu tay lại.

Cô hơi run lên.

Lục Thanh Nhai đưa tay ấn nút, cửa thang máy mở ra, anh lùi ra ngoài, từ đầu đến cuối vẫn nhìn cô, trong mắt chứa rất nhiều thứ, vừa thành khẩn vừa lo lắng lặp lại lần nữa: “Chờ tôi.” Anh nhìn cô lần cuối, sau đó xoay người chạy vội đi.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, Lâm Mị bắt đầu khóc. Cô không biết thì ra mình còn có thể khóc lóc mà không cần che đậy như vậy, hệt như đập thủy điện chứa nước mười năm vừa bị nhấn công tắc mở.

Lúc sinh Lâm Ngôn Cẩn, cô không hề khóc nhưng người mẹ ruột Lư Xảo Xuân của cô lại ôm đứa nhỏ còn trong tã lót, khóc dữ dội hơn cả đứa bé, còn vừa khóc vừa nói con gái à, cả đời này của con đều bị hủy hoại rồi…

Lúc đó, cô ngây thơ, dũng cảm đến gần như l0 mãng, rõ ràng bản thân cũng chỉ là một đứa trẻ to xác nhưng lại chắc chắn rằng mình có thể nuôi được một đứa nhỏ. 

Sau đó, cô bị mắc chứng trầm cảm sau sinh nghiêm trọng trong gần nửa năm nhưng cũng chưa từng khóc, chỉ tìm bác sĩ tâm lý, ôm vào mình rất nhiều việc…

Qua rất lâu sau, Lâm Mị mới nhớ tới việc bấm nút chọn tầng. Cô lau nước mắt, lúc ấn nút vẫn không ngừng khóc được. Lâm Mị dùng thẻ phòng mở cửa vào phòng, ngọn đèn trên hành lang trong phòng vụt sáng. Cô giẫm lên thảm đi đến bên giường rồi ngồi xuống, tiếng xe cộ bên ngoài truyền đến từ cánh cửa sổ mở hờ, lúc thì rõ ràng lúc lại không.

Chiếc chìa khóa Lục Thanh Nhai nhét vào tay cô bị ấn chặt vào da thịt, không có cảm giác đau, chỉ là không có chỗ dựa vào nên mới muốn liều mạng nắm chặt thứ gì đó hơn.

Cô dường như lại giẫm một chân trên vách đá lần nữa.

Sau khi khóc rất lâu đến khàn cả giọng, sưng cả môi trong căn phòng nửa sáng nửa tối, Lâm Mị mới đứng dậy mở đèn rồi bước vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Dưới ánh đèn, trong gương phản chiếu một gương mặt thuộc về tuổi hai mươi chín chứ không phải mười chín, dù cho có tốn nhiều tiền và công sức để bảo dưỡng hơn nữa thì chỉ cần thức đêm là có thể bại lộ nguyên hình.

Tuổi trẻ của cô đã kết thúc ngay giờ phút mà cô và Lục Thanh Nhai chia tay nhau.

Tám năm qua, cô bận rộn nhiều việc, bận đọc sách, bân làm việc, bận để bản thân nhanh chóng thích ứng với vai trò ‘người mẹ’ này, bận gánh vác lại trọng trách đã đặt lên vai bố mẹ.

Cô bận trở thành một người lớn.

Nhưng sau khi gặp lại Lục Thanh Nhai, cô mới phát hiện những đau khổ mình đã trải qua hoàn toàn không để lại cho cô một bài học nào cả.

Bởi vì, từ đầu đến cuối cô vẫn chưa từng đứng dậy từ đáy vực, cô chỉ đang yên tâm thoải mái ở trốn trong cái hang mà mình xây dựng lên ngay tại chính chỗ đó.

Sau khi rửa mặt, bôi chút kem đánh răng lên đôi môi sưng đỏ, cô mới kéo dép lê đi mở vali tìm mặt nạ.

Lúc này, điện thoại của cô mới vang lên, là Ngôn Cẩn gọi video cho cô. Hầu như hơn chín giờ mỗi tối cậu nhóc đều gọi điện cho cô, chủ động báo cáo mọi thứ với cô, sợ cô lo lắng.

Lâm Mị không bắt máy mà gửi một clip thoại cho cậu nhóc giải thích rằng bây giờ cô đang ở bên ngoài, gọi video rất tốn dữ liệu.

Ngôn Cẩn trưởng thành sớm, giống hệt cô lúc nhỏ, chỉ khác là sự trưởng thành sớm của cô thể hiện ở việc tự hạn chế, còn Ngôn Cẩn thì thể hiện ở việc biết nhìn mặt đoán ý.

“Mẹ ơi, mẹ bị cảm à?”

Lâm Mị cũng lập tức ho theo một tiếng: “Ừ… Hơi khàn giọng một xíu.”

Ngôn Cẩn như ông cụ non dặn dò cô: “Mẹ bớt mở máy lạnh đi.”

Lâm Mị mỉm cười: “Con còn nói mẹ, sắp tới kỳ thi cuối kì rồi, con có ôn tập không đó.”

Cậu nhóc không hề khiêm tốn: “Mẹ cứ chờ đi, con chắc chắn đứng nhất.”

Rất nhiều lời muốn nói nghẹn trong cổ họng, không có cách nào nói với Lâm Ngôn Cẩn.

Năm cậu nhóc ba bốn tuổi, cậu nhóc dần dần phát hiện mình khác với những đứa nhỏ khác. Cậu nhóc đã từng hỏi cô bố của nhóc ấy đâu, vì sao nhóc không có bố.

Lâm Mị không nói thật với cậu nhóc vì nhóc ấy còn quá nhỏ, có một số việc còn chưa thể hiểu được. Cho nên, cô chỉ nói với cậu nhóc rằng Ngôn Cẩn có bố nhưng bố nhóc đã đi đến một nơi rất xa, tạm thời chưa về được.

Sau này, lúc cậu nhóc sáu bảy tuổi, dưới tác dụng của phim ảnh và sách vở, nhóc ấy dần phát hiện cái câu ‘đi một nơi rất xa’ là một cách nói rất mơ hồ. Cậu nhóc đã âm thầm chấp nhận việc trước khi nhóc ấy có ký ức hoặc thậm chí có lẽ là trước khi nhóc ấy ra đời thì bố của nhóc ấy ‘đã chết’, đồng thời cũng rất hiểu chuyện, rất ít khi nhắc đến, sợ sẽ chạm đến chuyện đau lòng của mẹ.

Lâm Mị phát hiện cậu nhóc có sự hiểu lầm này nhưng vẫn không sửa lại. Cô không biết nói dối nhưng lại không thể mở miệng nói sự thật, không có cách nào thay đổi thân thế của cậu nhóc nên dứt khoát cứ để nhóc ấy tiếp tục tin như vậy.

Ngôn Cẩn có thể tiếp thu chuyện mình vô duyên vô cớ có thêm một người bố hay không?

Còn có bố Lâm và mẹ Lâm vẫn luôn sống hiền lành, thành thật, rất hiếm khi kết thù với người khác nữa. Cả đời này của họ, người mà họ thật sự hận có lẽ chỉ có mình Lục Thanh Nhai.

Lâm Mị nghĩ đến mức đau đầu, sau đầu giống như có sợi dây thần kinh nào đó bị mổ ra, giật giật dính liền.

Cô không nói chuyện với Lâm Ngôn Cẩn quá lâu.

Cô nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa đặt trên giường, khàn giọng hỏi: “Ngôn Cẩn, hai ngày nữa mẹ về được không?”

Lâm Ngôn Cẩn hơi khựng lại: “Được ạ. Nhưng mà mẹ đã hứa sẽ dẫn con đi HongKong chơi rồi, không được nuốt lời nha.”

“Chắc chắn sẽ không.” Cô xoa giữa mày: “Bên này còn có chút chuyện chưa xử lý xong, sau khi làm xong mẹ sẽ về. Con đưa điện thoại cho bà ngoại đi.”

Mẹ Lâm là Lư Xảo Xuân cũng không có ý kiến gì, chỉ hỏi cô ở Hồ Đồng chơi vui không.

“Tạm được ạ. Cây nấm là đặc sản ở đây, lúc về con sẽ mua một ít, nấu canh ăn ngon lắm ạ.”

Lư Xảo Xuân nói: “Có phải nấm độc không đấy? Mấy cái loại nấm mà ăn xong sẽ thấy đủ loại màu sắc trước mắt, bắt đầu múa may đấy.”

Lâm Mị bật cười.

Lư Xảo Xuân hạ giọng, có chút bí ẩn nói: “Mẹ nghe Mắt Kính nói có một người quân nhân đang theo đuổi con, có chuyện này không vậy? Con tạm thời không thể về được có phải là vì…”

“Không có. Ngôn Cẩn đoán mò thôi, con với đội trưởng Quan…”

“Không phải người họ Quan đâu, nghe nói là đội trưởng của tên nhóc họ Quan đó đó. Mắt Kính còn hỏi mẹ có phải ‘bố nó’ cũng hy sinh trong lúc làm quân nhân không.” Lư Xảo Xuân hừ lạnh một tiếng.

Lâm Mị chợt cảm thấy càng đau đầu hơn. Cô nhấn huyệt Thái Dương, suy nghĩ lời Lư Xảo Xuân nói, có chút hiểu được có chuyện xảy ra.

Sau khi nói qua loa cho qua chuyện này, Lâm Mị lại gọi điện thoại cho Mạc Nhất Tiếu vừa là cấp trên cũng là đối tác của cô.

Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ thì Lâm Mị làm phiên dịch, đã đổi được vài công ty, cuối cùng mới đến phòng làm việc của bạn học Mạc Nhất Tiếu. Hai năm trước, Lâm Mị nhận một phần cổ phần, hiện tại cũng xem như là một trong số cổ đông trong công ty, không đi làm cũng có thể được chia tiền. Có điều, dù sao cô cũng là trụ cột công ty, việc cần nhận làm vẫn phải làm, giống như cuộc đàm phán lần này vậy.

Mạc Nhất Tiếu nói: “Tôi vốn dĩ cũng không định sắp xếp công việc gì trong kỳ nghỉ hè này cho cô, nếu không Mắt Kính chắc chắn lại nói chú Mạc của nó là kẻ bóc lột. Có điều đúng lúc cô còn ở lại thêm hai ngày, chi bằng sẵn tiện đến dạy học ở một thị trấn phía dưới thành phố Hồ Đồng được không? Cô có còn nhớ cái dự án mà tôi nói với cô hơn nửa năm trước không? Đúng lúc trạm đầu tiên của lần này là ở ngay thành phố Hồ Đồng đấy.”

Trước đây, Mạc Nhất Tiếu có bàn một dự án với một tổ chức từ thiện N.G.O, nội dung chủ yếu là tiến hành dạy ngoại ngữ sơ cấp cho trẻ em vùng sâu vùng xa. Bởi vì Mạc Nhất Tiếu là người vùng núi nên anh ấy vẫn luôn kiên trì giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn.

Lâm Mị không chút do dự mà đồng ý.

Sau khi dặn dò xong mọi chuyện, Lâm Mị tháo mặt nạ ra rồi đi tắm, sau đó tắt hết tất cả đèn, nằm xuống giường ngủ.

Ban đêm ở chỗ này rất mát mẻ, hoàn toàn không cần mở máy lạnh.

Lâm Mị quên đóng cửa sổ nhưng cô lại không đứng dậy đóng mà tiếp tục nằm nghe tiếng khi có khi không từ bên ngoài. Cô giống như đang ở giữa sa mạc, lắng nghe tiếng gió thổi vù vù xuyên qua bụi rậm, vang lên bên tai.

Từng chiếc xe Jeep và xe quân sự phá tan bóng tối chạy về vùng mênh mông vắng vẻ trong thành phố Hồ Đồng.

Hai tên tội phạm nguy hiểm đang bị giam giữ. Một người bốn mươi ba tuổi tên Vương Vĩ, phạm tội cố ý giết người, đã bị kết án, đang đợi phúc thẩm. Người còn lại ba mươi ba tuổi tên Tôn Cường, phạm tội ngộ sát, vụ án đang ở giai đoạn thẩm tra.

Tám giờ tối, hai người hợp lực gi3t ch3t một cảnh sát trong trại tạm giam, làm bị thương một cảnh sát khác để vượt ngục, nhanh chóng trốn mất.

Vụ án này đặc biệt nghiêm trọng, Tổng tư lệnh trung đoàn quân sự tỉnh và Chính ủy bộ chiến đấu phái ra bốn chi đội bao gồm cả chi đội quân sự ở thành phố Hồ Đồng và tám trăm quân binh để truy bắt tội phạm vượt ngục.

Trại tạm giam nằm ở khu Tam Sơn, gần biên giới thành phố Hồ Đồng. Căn cứ vào kết quả điều tra tình huống xung quanh thì có thể phán đoán hai tên tội phạm vượt ngục không chạy vào trung tâm thành phố mà rất có khả năng đã xuyên qua cánh đồng lúa mạch rộng lớn vô bờ ở gần trại tạm giam để trốn đến một trấn nhỏ dưới thành phố Hồ Đồng.

Các con đường chủ yếu xung quanh và chính cửa khẩu đã được phong tỏa đúng lúc, cắt đứt cơ hội chạy ra khỏi thành phố của tội phạm vượt ngục.

Lục Thanh Nhai ở chi đội quân sự của thành phố Hồ Đồng, do Phó tham mưu trưởng Lý Chiêu Bình và Chính ủy Từ Hải lãnh đạo, giăng lưới điều tra ba thị trấn nhỏ xung quanh.

Sau khi hạ nhiệm vụ, trung đội cơ động lập tức đi đến thôn Thủy Bá, thị trấn Thạch Liên để tiến hành tìm kiếm. Thôn Thủy Bá là quê của tội phạm Vương Vĩ, hắn ta nắm rõ như lòng bàn tay các tuyến đường gần đó, rất có thể sẽ chọn chỗ này là mục tiêu chạy đến đầu tiên.

Cả một buổi sáng, hoàn toàn không có thu hoạch gì.

Trời đã gần tối, người của cả trung đội ngồi xổm bên bờ ruộng gặm lương khô.

Lục Thanh Nhai trải tấm bản đồ thị trấn nhỏ lên bờ ruộng, lấy tảng đá đè góc lại, vừa nhai bánh quy khô vừa dùng đèn pin quân dụng chiếu bản đồ, phân tích tình hình với Th4m duệ và Lý Hạo.

Lục Thanh Nhai chỉ vào bản đồ: “Tất cả đều là ruộng lúa, phía sau là núi.”

Th4m duệ nói: “Chúng ta phải nghĩ tình huống xấu nhất. Trời đã tối rồi, Vương Vĩ rất có thể sẽ lợi dụng lúc trời tối chạy lên núi. Dưới chân núi không có cách nào để bố trí bẫy, nếu để hắn ta chạy thoát thì rất khó để bắt lại.”

Mười lăm phút sau, cả đội của Lục Thanh Nhai thông báo tình hình: “Đêm nay chúng ta phải liên tục tác chiến, điều tra nghiêm ngặt tình hình xung quanh. Nhiệm vụ nặng nề, mong mọi người giữ vững cương vị!”

“Rõ!”

Lúc Lục Thanh Nhai đang kiểm tra mấy thiết bị như dụng cụ nhìn đêm và súng lục thì Th4m duệ bước tới: “Lão Lục, cậu canh giữ chỉ huy là được. Vết thương của cậu còn chưa lành hẳn, bớt lăn lộn đi.”

“Chỉ có một mình tôi nghỉ ngơi thì ăn nói sao được?” Lục Thanh Nhai cất khẩu súng lục 92 vào lại túi súng, vỗ cánh tay Th4m duệ: “Đi thôi, Ngu Xuyên Nhi còn chưa kêu khổ mà.”

Ngu Xuyên phía trước nghe thấy được: “Đội trưởng Lục, anh đang xem thường tôi à!”

Trung đội chia làm hai đường, một đường canh giữa nghiêm ngặt ruộng lúa, một đường đến trong thôn lục soát.

Trên cao nguyên, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, sau khi mặt trời lặn thì độ ấm giảm xuống, trên lá ngô còn đọng lại sương sớm. Mọi người đi một lượt, quân phục dính ẩm như nhũn ra, dán vào da thịt, dính nhớp như dính một lớp mạng nhện.

Cả một đêm, mọi người vẫn không phát hiện được hành tung của Vương Vĩ.

Lúc hừng đông, mọi người tập hợp báo cáo tình hình, nghỉ ngơi một lát.

Th4m duệ dẫn Lý Hạo vào thôn mua mười mấy cái bánh bao về. Mọi người gỡ trang bị xuống, ngồi xuống chiếu, ăn bánh bao mềm mại nóng hổi, vừa nói chuyện phiếm vừa giải lao.

Ngu Xuyên nói: “Tối qua, lúc bốn tổ chúng ta bố trí mai phục thì có xảy ra một chuyện.”

Quan Dật Dương lập tức cảnh cáo: “Xuyên Nhi, cậu dám nói thì cậu xác cmn định rồi, sau này ngày nào tôi cũng cho cậu mang giày chật.”

Lục Thanh Nhai cởi quân phục dính ướt ra, bên trong mặc một cái áo thun đậm, cánh tay lộ ra, cảm giác gió ban mai vẫn còn hơi lạnh.

Anh cười nói: “Xuyên Nhi, cậu cứ nói đi, trung đội trưởng tôi đây làm chỗ dựa cho cậu.”

Ngu Xuyên đảo mắt, bỗng nhiên đẩy nhẹ Diêu Húc đang vùi đầu ăn bánh bao thịt: “Húc, không thì cậu nói đi.”

Diêu Húc “Ờ” một tiếng: “Tối qua, lúc chúng tôi bố trí mai phục, đội trưởng Quan bắt một người ở trong sân sau một nhà trong thôn.” Nói xong, cậu ấy lại tiếp tục ăn bánh bao.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau.

Th4m duệ: “… Đây là chuyện nhỏ?”

Ngu Xuyên không ngờ Diêu Húc có thể cắt bớt khúc vui nhất của chuyện này: 

“… Hay là để tôi nói đi. Lúc đó, chúng tôi đang tuần tra tới ngã ba của tổ ba và tổ bốn thì đội trưởng Quan đột nhiên nhảy một bước ra ngoài, quay người vào sân sau một nhà trong thôn, tóm một người lại. Ai ngờ vừa nhìn thì thấy người đó chỉ mặc có một nửa quần, cái mông lộ ra. Hắn ta ôm đầu liên tục cầu xin tha thứ, còn nói đại ca, đại ca tôi sai rồi, tôi không bao giờ ăn trộm nữa…”

Mọi người cười rộ lên.

Th4m duệ cười đều mức sắp phun sữa đậu nành ra khỏi mũi: “Lão Quan, người giỏi nhiều việc, ngay cả việc bắt trộm bắt cướp cũng bị cậu giành rồi.”

Quan Dật Dương: “Tôi đây gọi là nhiệt tình, nóng lòng lập công không được hả?”

Sau khi cười xong, mọi người chợp mắt một lát rồi tiếp tục tác chiến.

Lại qua hai ngày hai đêm, chi đội Hồ Đồng phụ trách ba thị trấn nhỏ xung quanh đã lật hết từng con đường, từng tấc đất ở đây nhưng vẫn không tìm được Vương Vĩ.

Cùng lúc đó, chi đội khác lại truyền đến tin tức tốt. Dưới sự tìm kiếm cao độ, một tên tội phạm vượt ngục khác là Tôn Cường đã bị bắt ở thị trấn Cửu Loan.

Tội phạm giết người lẩn trốn bên ngoài sẽ khiến người dân cảm thấy lo lắng, càng kéo dài thì dư luận sẽ càng lên men.

Áp lực của trung đoàn rất lớn, lại phái thêm một chi đội binh lực, đẩy mạnh lùng bắt.

Lục Thanh Nhai phụ trách trung đội cơ động, không tìm được manh mối ở thị trấn Thạch Liên nên đồng ý với mệnh lệnh của chi đội, tới những khu vực khác còn chưa lục soát hết, binh lực mỏng hơn.

Chiều hôm đó, lúc tập hợp kiểm tra sĩ số thì Lục Thanh Nhai phát hiện thiếu một người. Không thấy Ngu Xuyên.

Lúc đang định gọi điện thoại cho Ngu Xuyên thì lại thấy có một bóng người chạy như điên tới.

Đó chính là Ngu Xuyên – khi nãy còn chưa trở về hàng.

Ngu Xuyên chạy đến trước mặt Lục Thanh Nhai: “Báo, báo cáo đội trưởng Lục, tôi phát hiện một chuyện…” Cậu ấy thở hổn hển vài cái, sau khi thở đều hơn thì lấy ra một cái bản đồ đã bị gấp đến hỏng từ trong túi, giũ mở ra, nói: “Tối qua tôi nghe mấy người ở cửa thôn nói chuyện, nghe nói thời kỳ kháng chiến chống Nhậtt thì nơi này đã từng bị thả bom. Chúng ta không phải sắp phải dời đi sao, tôi sợ đi rồi thì không có cơ hội nữa nên vừa nghĩ đến chuyện này, tôi đã chạy về trong thôn tìm mấy người lớn tuổi để hỏi, ở đây đã từng xây một đường hầm trú ẩn…”

Ánh mắt Lục Thanh Nhai sáng lên.

Ngu Xuyên chỉ vào một chỗ trên bản đồ: “Ở đây. Lúc trước người dân trong thôn đã từng tự đào một đường hầm trú ẩn, rất nông, sau này sườn núi lại bị sụp vài lần nên không còn ai đi tới đó nữa…”

Lục Thanh Nhai nhanh chóng quyết định: “Th4m duệ, anh dẫn trung đội dời đi trước. Lý Hạo, Quan Dật Dương, Diêu Húc đi thăm dò hầm trú ẩn với tôi.”

Ba người: “Rõ!”

Ngu Xuyên: “Đội trưởng Lục, còn tôi thì sao?”

Lục Thanh Nhai vỗ vai cậu ấy: “Đương nhiên là đi theo chúng tôi, đây chính là công của cậu mà.”

Quan Dật Dương đụng khuỷu tay cậu ấy: “Đầu óc thật thông minh, không hổ là người có IQ cao nhất trong đội mình.”

Ngu Xuyên cười hì hì.

Tiểu đội năm người hành động như gió, chạy như bay tới đường hầm trú ẩn đã bị bỏ hoang. Bên trong toàn là cỏ dại, hoàn toàn thay đổi cả con đường đi qua.

Một người mở đường, một người cảnh giác đi sau, chỉ trong chốc lát đã tìm được cửa vào đường hầm.

Lúc đến gần thì thấy ngay cửa vào bị chặn bởi đất đá tích lũy nhiều năm, bụi gai cây cỏ mọc cả rể. Có điều, khi nhìn kỹ lại thì sẽ thấy chỗ sát mép của cửa động bị đất đá ngăn chặn có một cái khe có thể đủ để một người không mập chui vào. Xung quanh khe hở đó đầy đất, rõ ràng là rơi ra lúc có người chui vào.

Lục Thanh Nhai giơ tay ra hiệu với bốn người phía sau, mọi người gật đầu, đều tự đứng ngay ngắn vào vị trí.

Tiểu đội tác chiến hoàn toàn không định lấy cứng chọi cứng, đối phó với địa hình như vậy thì có cách nhẹ nhàng được lợi hơn. Lục Thanh Nhai ngồi xổm xuống, lấy một quả bom cay từ trong túi chiến thuật ra, kéo chốt mở, ném vào trong khe hở.

Anh cầm một cành cây mà Lý Hạo bẻ xuống che đậy khe hở kia, sau khi đậy kín thì lùi về phía sau.

Vài sợi khói chầm chậm bay ra, dưới chân núi hoàn toàn yên lặng.

Chưa tới ba phút sau, bên trong chợt vang lên tiếng kêu cha gọi mẹ.

Đất rơi ào ào xuống, từ khe hở vang lên tiếng đập dữ dội.

Mấy họng súng lập tức chĩa tới, Lục Thanh Nhai quát hỏi: “Có phải Vương Vĩ không?”

Một cái đầu dính cành cây chui ra từ khe hở, khóc rống nói: “Là tôi là tôi! Cứu mạng với! Tôi sắp mù rồi! Có phải tôi sắp mù rồi không.”

Hai người vây lên, đào Vương Vĩ đã lẩn trốn bốn ngày từ hầm ra.

Trên đường chiến thắng trở về, mọi người khoanh tay ngồi trên xe, vùi đầu ngủ.

Xe Jeep xóc nảy trên đường quê, cảm giác căng thẳng mấy ngày liền biến mất, sự mệt mỏi như nước lũ lại dâng lên ào ào.

Nhưng Lục Thanh Nhai lại không ngủ được. Anh mở cửa sổ xe, ngậm một điếu thuốc trong miệng, lo ảnh hưởng tới Th4m duệ đang ngủ nên chỉ ngậm chứ không châm lửa.

Anh lấy điện thoại ra, đang định gọi cho Lâm Mị thì nhận được một tin nhắn từ Nghiêm Sơn.

Nghiêm Sơn: [Đã điều tra giúp cậu, Lâm Cẩn Ngôn ở cùng một hộ khẩu với Lâm Mị, sinh nhật là ngày 15 tháng 10 năm XXXX.]

Cây cối và đồng ruộng tươi xanh mênh mông ngoài cửa sổ lùi nhanh về sau, cơn gió mang theo hương cỏ xanh chui vào mũi, suy nghĩ của anh lại bị kéo về năm 

đó…

Lúc hẹn hò với Lâm Mị, Lục Thanh Nhai đã dẫn cô tới khu nội trú của bệnh viện nhân dân số một thành phố Giang Phố.

Ở đó, Lâm Mị đã gặp được mẹ của Lục Thanh Nhai. Hôm cô tới, trạng thái tinh thần của mẹ Lục rất tốt, còn lột quýt cho cô ăn, nói chuyện với cô rất lâu.

Lục Thanh Nhai đứng dựa cửa sổ, không tham dự nói chuyện mà chỉ thường liếc mắt nhìn.

Đến trưa, bảo mẫu trong nhà đưa cơm tới cho mẹ Lục, y tá cũng tới làm kiểm tra định kỳ, mẹ Lục mới để cho hai người đi ăn trưa.

Lúc đó là tháng tám, thời tiết khá nóng. Khi xuống dưới lầu, anh nắm tay cô vào siêu thị cạnh đó mua hai chai nước lạnh, sau khi mở nắp thì ngồi dưới bóng cây quế.

“… Là ung thư dạ dày.”

Lúc này, anh mới mở miệng nói chuyện.

Lâm Mị sửng sốt, đổi chai nước từ tay trái sang tay phải, trong lúc nhất thời không biết làm sao.

Lục Thanh Nhai ngẩng đầu nhìn, bật cười, cầm tay cô kéo xuống. Cô xém chút té ngã, cũng ngồi xổm xuống theo anh, rầu rĩ không biết nên nói gì.

Lục Thanh Nhai nhìn về phía trước, nói: “Bố anh luôn nói anh là một đứa vô dụng, anh làm gì thì ông ấy cũng phản đối. Mẹ anh lại không giống vậy, cho dù anh có làm gì đi chăng nữa thì bà ấy đều sẽ ủng hộ…” Anh nghiêng miệng chai về phía bàn tay mồ hôi, nước từ từ chảy xuống, tưới vào mặt đất khô nóng.

Sau khi Lục Thanh Nhai bày tỏ, hai người vẫn duy trì cuộc sống buổi sáng đi học, buổi chiều đến vùng ngoại ô thành phố.

Lục Thanh Nhai nói với Lâm Mị rằng cậu vốn dĩ không có ý định ra nước ngoài, phối hợp với sự sắp xếp của Lục Lương Trù như bây giờ cũng chỉ là kế hoãn binh mà thôi.

“Vậy sau này anh có dự định gì không?”

Lúc nói chuyện này là vào lúc hoàng hôn, hai người họ đang nằm trên bãi cỏ cách bệnh viện không xa. Trời còn chưa tối hẳn, trên cỏ còn có độ ấm khiến hai người đổ mồ hôi đầy lưng.

Lục Thanh Nhai ngậm một cọng cỏ trong miệng, thờ ơ nói: “Chuyện sau này thì để sau này rồi nói.”

Lâm Mị cảm thấy như vậy không đúng nhưng cũng không nói gì.

Mùa hè nóng bức kia cuối cùng cũng kết thúc, Lâm Mị lên tỉnh học thạc sĩ. Ai cũng không quen với cảm giác nơi đất khách, mỗi ngày quay về đều gọi điện thoại, Lâm Mị cũng có thể cảm nhận được Lục Thanh Nhai có rất nhiều oán giận.

Đội xe của họ cũng đã giải tán, đám anh em ai cần học đại học thì học đại học, ai cần ra nước ngoài thì ra nước ngoài.

Vào một ngày tháng mười, sau khi Lâm Mị tan học rời khỏi phòng học, từ rất xa đã thấy một người đứng trên đường dành cho người đi bộ phía trước. Cô liếc mắt một cái đã nhận ra nhưng phải mất một lúc mới tin tưởng đó thật sự là Lục Thanh Nhai.

Vóc dáng cao lớn, vẻ ngoài anh tuấn, còn có thái độ kiêu ngạo như không xem ai ra gì. Anh chỉ mặc áo thun trắng, quần jeans, đứng dưới bóng cây rậm rạp đã như một bức tranh khiến mấy cô gái lui tới đều phải liếc mắt nhìn.

Một người rụt rè như Lâm Mị cũng cảm nhận được một loại cảm giác hư vinh. Cô lên tiến chào người bạn đi cùng mình, không kiềm chế được tâm trạng mà nhảy nhót bước tới.

Cô không che giấu nổi nụ cười, hỏi cậu: “Sao anh lại tới đây?”

Hiện tại, Lục Thanh Nhai đang được huấn luyện trong một đội xe ở tỉnh, trụ sở huấn luyện ở vùng ngoại ô thành phố, cách trường của Lâm Mị có chút xa. Có điều, anh là người mới đến, tạm thời không cần tham gia huấn luyện, có được ba ngày nghỉ.

Tối nay, bọn họ ở khách sạn.

Lâm Mị có chút thấp thỏm, dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong đời qua đêm ở ngoài với người khác giới. Có điều, cô cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ nhiều rồi. Hơn một tháng bên nhau lúc nghỉ hè, ngoài ôm ra thì hai người họ không còn bất cứ tiến triển gì.

Về chuyện này, Lục Thanh Nhai lại cực kỳ ngây thơ, khác hẳn với phong cách làm việc cương quyết của cậu.

Giữa lúc mẫu mực, buổi tối hai người ngủ hai giường, nói chuyện câu được câu không.

Lâm Mị ngáp một cái, nói cô buồn ngủ rồi, cậu ngồi dậy tắt đèn.

Lúc này, họ mới phát hiện đèn phòng tắm còn chưa tắt, có ánh sáng lọt ra. Cô ngủ không sâu, có ánh sáng thì không ngủ được nên mới ngồi dậy, lục lọi tìm dép.

“Sao vậy?”

“Đèn trong phòng tắm còn chưa tắt.”

“Em nằm xuống đi.” Lục Thanh Nhai chỉnh sáng ngọn đèn nhỏ bên giường mình rồi đứng dậy.

Anh đi về phía phòng tắm rồi lại vòng lại…

Đứng ngay bên giường cô.

Trái tim Lâm Mị ngừng đập, thở cũng không dám.

Chỉ chốc lát sau, anh ngồi xuống mép giường, nói: “… Xê vào trong một chút.”

Cô xê vào trong chừa chỗ ra.

Giây tiếp theo, Lục Thanh Nhai đã nằm xuống, xoay người lại khoát tay lên lưng cô.

Mặt đối mặt, dựa vào rất gần, hơi thở phả vào chóp mũi của đối phương.

Tim cô đập rất nhanh đến mức sắp không thở nổi, chậm rãi nháy mắt một cái, không dám động.

Hồi lâu sau, cậu cúi đầu xuống, môi chạm môi cô.

Ngọn đèn nhỏ trên đầu giường chỉ có ánh sáng màu cam, tạo ra cảm giác hoàng hôn mông lung, hệt như màu trời lúc vào một giây trước khi ánh mặt trời biến mất.

Chỉ là môi chạm môi, một nụ hôn trúc trắc mà đơn thuần.

Rất lâu sau, Lục Thanh Nhai mới giơ tay lên ôm lấy đường viền áo ngủ cô, không dùng sức mà chỉ nhẹ nhàng khép lại ngón tay. Cũng chỉ như thế mà thôi. Môi chạm môi, đầu lưỡi chạm nhẹ một cái vào khóe miệng cô rồi lập tức rụt lại.

Trái tim cô đập loạn như sắp ngất, cô còn không dám động đậy hơn cả Lục Thanh Nhai.

Mãi đến một lúc lâu sau, anh mới lùi lại, đặt đầu cô lên vai mình. Cô muốn ngẩng đầu lên nhưng lại bị anh đè lại.

Cô nghĩ, có lẽ Lục Thanh Nhai đang đỏ mặt.

Lục Thanh Nhai đỏ mặt, ha, thật hiếm có.

Một lát sau, Lục Thanh Nhai ho nhẹ một tiếng: “Biết em muốn hỏi, cứ hỏi đi… Đây là nụ hôn đầu của anh.”

Thật ra cô không muốn hỏi nhưng khi nghe anh nói như vậy vẫn cảm thấy vui vẻ, âm thanh vang lên từ lớp vải áo thun của anh: “… Trước đây anh đã từng yêu đương chưa?”

“Chưa.”

“Vì sao? Chắc chắn không thiếu con gái theo đuổi anh.” 

“Không thích thôi, còn có thể có lý do nào khác.”

Cô nhỏ giọng hỏi: “… Vậy anh thích em không?”

Cô vốn sẽ không hỏi câu hỏi sến súa như vậy, lúc tỏ tình cũng chưa từng nói thích, bình thường càng không.

Lục Thanh Nhai bật cười, bàn tay đặt trên đầu cô dời xuống vuốt vành tai cô, hơi dịch đầu cô lần nữa, cúi xuống dịu dàng hôn cô.

Sau hôm đó, mỗi tuần hai người đều gặp mặt hai lần. Qua nửa học kỳ, đội xe chỗ anh đã thành công vào vòng kế tiếp, có thể tham dự trận chung kết đầu năm năm hai.

Kỳ nghỉ đông một tháng, Lục Thanh Nhai vừa mới được nghỉ đã đề nghị cùng đi du lịch Đôn Hoàng. Lục Thanh Nhai lười làm mấy chuyện phiền phức này nên giao toàn bộ chuyện quy hoạch chuyến đi cho Lâm Mị làm.

Đến Cam Túc, họ gặp được hai sinh viên nữ khác cũng đi du lịch, đúng lúc có cùng mục tiêu nên đồng hành với nhau một đoạn.

Lúc đến sát biên giới sa mạc đã là xế chiều, bọn họ tới dựng lều ở chỗ đóng quân dã ngoại ngay thượng nguồn.

Một sinh viên nữ trong đó chợt phát hiện cái túi mình đeo mất rồi, ngẩng đầu lên nhìn bụi bặm bay đầy phía trước thì thấy người còn lại đeo ba lô chui vào xe, chiếc xe nhả ra khói rồi chạy vội đi.

Lúc này, Lục Thanh Nhai kéo Lâm Mị lên chiếc xe việt dã họ mướn để đuổi theo.

Nửa tiếng sau, họ đuổi kịp người ở một thôn nhỏ gần biên giới.

Người gây án có hai người, Lâm Mị cảm thấy không thích hợp, vừa định mở miệng nói thì Lục Thanh Nhai đã mở cửa xe nhảy xuống, không nói gì đã lao vào chiến đấu.

Lúc nhỏ, vì để tăng cường sức khỏe nên Lục Thanh Nhai đã từng học cận chiến với người khác nhưng dù sao lúc này cũng là một chọi hai.

Trong ánh đèn, Lâm Mị nhìn thấy ánh sáng lóe ra từ con dao trong tay hai người kia, sợ đến mức run rẩy, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho cảnh sát.

Cảnh sát hỏi cô nhưng cô lại không miêu tả được đây là chỗ nào, nghĩ đến có người nói có thể dựa vào số trên cột điện tử để định vị nên cô nhảy xuống xe, chạy như bay đến ven đường sau xe.

Khó khăn lắm mới báo cảnh sát được, lúc cô quay lại thì Lục Thanh Nhai đã bị nhấn xuống đất, con dao cách cổ anh không đến một cm.

Lâm Mị hét to thất thanh, Lục Thanh Nhai gào to một tiếng: “Đừng tới đây!”

Cô không để ý, nhớ tới trong cốp sau xe có xẻng quân sự nên lấy nó ra định qua hỗ trợ.

Lục Thanh Nhai liếc thấy cô định qua chỗ anh thì quát lớn một tiếng: “Đừng tới đây!”

Anh sợ cô xen vào sẽ bị thương nên cắn nắm ngón tay của người đang đè trên người cậu, dùng hết sức cha sinh mẹ đẻ ra để cắn đứt nó…

Người nọ đau đến hét lên, vung tay lên, Lục Thanh Nhai nhanh chóng cướp lấy con dao, lập tức đứng dậy.

Mà bên kia, Lâm Mị vung xẻng quân sự đã bị người khác ôm eo lại.

Lục Thanh Nhai sôi máu, mắng một câu “CMM” rồi cầm dao xông tới.

Lâm Mị thoát khỏi nguy hiểm, xẻng quân sự rơi xuống đất. Cô nhìn thấy người vừa ôm cô định tới nhặt lên thì chạy nhanh hơn một bước tới nhặt rồi ném thẳng vào bụi rậm bên cạnh, hét to với Lục Thanh Nhai: “Mau lên xe!”

Chợt nghe thấy trong căn phòng cách đó không xa có tiếng la: “Cmn, Vương mặt rỗ, ông lại đi đâu nữa rồi hả! Ông cách xa phụ nữ có chồng ra, trước khi chạm vào thì đánh nhau với tôi đi!”

Lâm Mị nhanh chóng lên tiếng kêu cứu: “Cứu tôi với! Ở đây có kẻ cướp giật! Có kẻ giết người!”

Chốc lát sau, cửa nông trại mở ra, ba người đàn ông giơ đèn pin đi về phía bên này.

Lâm Mị mềm chân, không đứng vững nổi mà đặt mông ngồi xuống đất.

Dưới sự trợ giúp của ba người đồng hương, hai người cướp ba lô đã bị bắt giữ, không bao lâu sau thì cảnh sát cũng đã đến.

Lâm Mị vẫn dựa vào người Lục Thanh Nhai, bàn tay vẫn còn đổ mồ hôi, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Hai người họ tới đồn cảnh sát cho lời khai, cảnh sát tiễn họ ra, hơn nữa còn liên tục khen Lục Thanh Nhai dũng cảm. Hai người này đã lén gây ra rất nhiều vụ, gần đây cảnh sát của đang truy bắt họ.

Cuối cùng, cảnh sát còn nói: “Thấy việc nghĩa hăng hái làm là tốt nhưng lần sau cũng phải lượng sức mà làm. Cậu xem, cậu dọa bạn gái sợ rồi kìa…”

Lục Thanh Nhai quay đầu lại.

Lâm Mị nhìn anh, lắc đầu, không dùng tiếng động mà biểu hiện cho anh biết: “Em không sao”.

Trong đêm tối, hai người lái xe về lại chỗ dựng lều, trả túi cho sinh viên nữ kia. 

Sinh viên nữ kia cảm ơn rối rít, hùng hồn hứa sẽ mời hai người một bữa cơm.

Sau khi ăn cơm xong thì đã hơn mười giờ, xung quanh đều yên tĩnh lại.

Chỗ dã ngoại có một suối nước có diện tích không lớn lắm nhưng nước suối lại rất trong.

Lâm Mị cầm một cái khăn lông tới bên suối rửa mặt.

Buổi tối mùa đông, gió lớn, trời cao, ánh trăng.

Lục Thanh Nhai mặc áo bông đứng trước một cây cọc, cầm một cục đá không biết nhặt ở đâu ném xuống mặt hồ, cố gắng tạo ra càng nhiều vòng gợn sóng.

Nước suối phản chiếu bầu trời đêm xanh đậm, ánh trăng trong nước vỡ tan rồi lại hợp lại.

Lâm Mị gấp lại cái khăn sũng nước, bước tới cạnh anh: “… Lạnh quá.”

“Ừ.”’

Lục Thanh Nhai ước lượng cục đá, nghiêng người rồi lại ném lần nữa. Một, hai, ba, bốn vòng…

Cục đá “rầm” một tiếng rồi chìm xuống nước.

Lục Thanh Nhai quay đầu lại nhìn cô.

Thấy ánh mắt của anh, trái tim Lâm Mị bỗng nhiên nhẹ đến muốn bay lên.

Lục Thanh Nhai nở nụ cười nhưng lại không nói gì cả mà tiếp tục cúi đầu tìm một cục đá.

Lâm Mị nhẹ giọng nói: “… Mau về lều đi, bên ngoài lạnh lắm.”

“Không về.”

Lâm Mị: “Hử?”

Lục Thanh Nhai dừng động tác lại, một lúc lâu sau dường như mới ra một quyết định.

Anh quay đầu lại, chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt tràn đầy ánh trăng vừa bị đánh nát, sáng sủa, nóng bỏng.

“… Về lều thì anh chắc chắn sẽ làm gì đó với em.”

Tiếng gió thổi vù vù xuyên qua bụi rậm vang lên bên tai.

Bàn tay anh lạnh lẽo, bàn tay cô cũng vậy.

Đã quên là ai hôn người kia trước.

Trong cái túi ‘thần kỳ’ có đủ mọi thứ của Lâm Mị lại tự nhiên không tìm ra thứ cần nhất lúc này.

Nhưng sau khi trải qua giây phút chấn động lòng người như vậy, trong bóng đêm đẹp khiến người ta hít thở không thông của sa mạc, bên cạnh dòng suối, bên dưới ánh trăng, trong thế giới bị quên trong yên tĩnh…

Thì nên xảy ra chút chuyện gì đó, mặc dù không nên, mặc dù rất nguy hiểm.

Đau đớn, mồ hôi đổ đầy trên chăn, khó chịu, nhưng cũng không muốn bỏ qua.

Trong lều có một khe hở chưa đóng kỹ, ánh trăng từ đó lọt vào như một đám sương rơi trên mặt đất.

Trái tim cô run rẩy, có chút sợ hãi, dường như nỗi sợ lúc chạng vạng vẫn còn kéo dài đến bây giờ.

Phải ôm chặt lấy anh. Cánh tay quấn lấy vai anh, lăn lộn đau đến không thở nổi, đôi môi chứa nước mắt tìm đến bờ môi anh, hôn lên đôi môi đó như đang đòi một lời hứa hẹn.

Thiếu niên thiếu sót kỹ xảo nhưng lại có thừa sức lực. Anh chăm chú nhìn cô, kề sát bên tai cô nói: “Anh yêu em.”

Ánh trăng hôm đó đến sáng mới biến mất.

Gió thổi cả một đêm.

Lúc đó là tháng một, mà Lâm Ngôn Cẩn lại sinh vào tháng mười.

Sự cam chịu lúc trước của Lâm Mị và giây phút và nhìn thấy chứng cứ này, cảm giác phức tạp xông vào lòng cậu, làm anh nghẹn lại.

Thật ra, cậu vẫn còn một vài nghi ngờ.

Bọn họ đã từng gặp quá nhiều. Cái nghề này của họ, ai lấy họ thì cũng sống không khác quả phụ là mấy, anh còn thường xuyên nghe anh em trong đội gọi điện thoại, ngoại trừ thở dài thì là “Xin lỗi”.

Đất nước và gia đình, có đôi khi phải hy sinh một thứ. Từ xưa đến nay, quân nhân là nghề nghiệp khó vẹn toàn trung hiếu.

Những người con dâu của quân nhân một mình nuôi con, sự cực khổ đó không thể trung hòa chỉ bằng một câu “Xin lỗi”. Có đôi khi anh em uống rượu nói chuyện, nói lần trước gặp con thì nó còn chưa ngồi vững, tới lần này gặp thì nó đã chạy được rồi. Càng uống rượu lại càng cảm thấy đắng, tất cả đều là cảm giác chua xót trong lòng.

Anh hiểu Lâm Mị, tuy cô tích cực, tuy cô ngốc nhưng cô lại không ngốc đến mức đó, huống hồ lúc đó anh còn nói mấy lời càng quá đáng hơn câu “Vậy cả đời này đều đừng gặp nữa”, cô không có lý do gì để làm vậy.

Cảm giác cay đắng và hối hận hiện lên từng tầng, còn khó chịu hơn so với cảm giác cửu tử nhất sinh trong quá khứ. 

Cô nói đúng, anh luôn tự cho là mình đúng, từ đầu đến cuối chưa từng hối cải.

Chiếc xe đã đến doanh trại, trung đội tập trung mở hội, lúc giải tán thì đã là mười giờ tối.

Anh không muốn ăn gì nên tối không ăn cơm, mượn xe Th4m duệ chạy thẳng về.

Trên đường đi, anh gọi điện cho Lâm Mị nhưng không có ai nghe máy, không biết cô đã đi chưa. Có điều, anh cảm thấy khả năng lớn là cô đã đi rồi.

Cô không có lý do để chờ anh.

Xe dừng dưới lầu, anh bước lên lầu, ngồi trên gạch men trước cửa. Anh châm thuốc, hút vài lần nhưng cũng không giúp gì cho tâm trạng nóng lòng của anh cả.

Cuối cùng, anh dập tắt thuốc, lấy chìa khóa dự bị mở cửa vào.

Anh đá trúng gì đó, cúi đầu nhìn thì thấy một đôi giày cao gót, là Lâm Mị.

Lục Thanh Nhai phản ứng lại mới ngộ ra đây có nghĩa là gì, nhanh chóng mang giày bước vào. Cửa phòng ngủ mở hờ, trên giường có một người đang nằm.

Lâm Mị đã ngủ.

Anh lặng lẽ bước vào, ngồi xuống bên cửa sổ sát sàn.

Rèm cửa được kéo kín mít nhưng cái rèm cửa mà cậu mua này không che ánh sáng tốt nên vẫn còn vài tia sáng mờ lọt vào. Có lẽ trời vừa sáng thì cô đã bị ánh sáng xung quanh làm tỉnh giấc.

Anh thật sự rất mệt, vừa ngồi xuống thì cả người dường như đã chìm vào đáy nước.

Anh vẫn ngồi yên không nhúc nhích như vậy, tất cả tâm tình đều như núi kêu biển gào khiến khiến trái tim vốn nên bị bắn đến không còn nguyên vẹn của anh lại được một mình Lâm Mị hứng lấy tất cả đạn dược, lúc này đang kéo tới trước mặt mình.

Anh không biết nên bù đắp cho cô thế nào, chỉ hận không thể lấy cái mạng này ra để bù đắp.

Thời gian trôi qua từng giây, anh đông lại thành một bức tượng đá trong bóng tối.

Không biết bản thân mình đang canh giữ cái gì.

Là người hay là những năm tháng không thể quay lại kia.

Lâm Mị mơ thấy ác mộng, hơi giật mình tỉnh giấc. Cô chậm rãi mở mắt ra, sau một lúc lâu thích ứng mới phát hiện đó thật sự là mơ.

Cô khát nước nên ngồi dậy định tìm nước uống nhưng lại đột nhiên phát hiện một bóng người trên sàn nhà trước giường.

Tiếng hét chói tai vừa đến bên miệng đã bị cô nuốt xuống, sau khi phản ứng lại mới biết đây là Lục Thanh Nhai.

“Nhiệm vụ kết thúc rồi à?”

“Ừ.”

Lâm Mị dừng một chút, dùng chân lục tìm dép, mới bước một bước đã đụng trúng cánh tay Lục Thanh Nhai nên nói câu xin lỗi.

Cánh tay bị nắm lại

Dừng một chút, ngay sau đó kéo cô xuống.

Lục Thanh Nhai hơi cong một chân, chân còn lại để trên sàn, hai cánh tay đặt trên eo cô, để cô ngồi chồm hổm giữa h4i chân cậu.

Mùi thuốc lá, mùi mồ hôi và cả hơi thở bụi bặm.

Râu dưới cằm cọ vào vai cô, gọi tên cô trong không gian im lặng, tiếng nói khô khốc như nước trà ngâm lâu.

Lâm Mị không biết nên phản ứng gì, dường như hơi muốn khóc.

Thì ra chuyện bị ấm ức nếu có người phát hiện, có người coi trọng thì mới được gọi là ấm ức có lý.

Trong bóng tối, cô cảm giác được anh xoay đầu, hơi thở lập tức lại gần.

- -----oOo------

Bạn đang đọc Thanh Sơn

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!