Chương 104: [Dịch] Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử

Cầu nhỏ nước chảy (2)

Phiên bản dịch 4527 chữ

“Ha ha ha, vậy sao, vậy quá tốt rồi…Hả?”. Lâm Đệ nói được một nửa mới phát hiện ra không đúng, ngượng nghịu ngồi yên tại chỗ, hoài nghi có phải mình nghe nhầm hay không cho nên hỏi lại lần nữa:

“Lương công tử vừa mới nói…”

“Ta nói là không thể”

Lâm Đệ trợn tròn mắt, hắn tìm Lương Cừ, là muốn mượn thân phận của Lương Cừ để trợ giúp uy danh cho Trại cá của mình, tiện bề tới bến thuyền khác chiếm lấy sinh ý.

Có thể mở Trại cá, ít nhiều đều có chút quan hệ, không dễ làm, nếu như có được sự trợ giúp từ Lương Cừ, lấy danh nghĩa được đệ tử thân truyền của Dương Sư che chở, vậy sẽ đơn giản hơn nhiều.

Nhưng làm sao lại cự tuyệt một cách dứt khoát như vậy?

Phải biết rằng, nếu như việc này thành công, Lương Cừ không phải làm gì cả, cả năm nằm yên đấy thì thu nhập ít nhất cũng phải trên trăm lượng bạc.

“Lương công tử, có thể là ta mới rồi chưa nói rõ ràng, chỉ cần ngài đồng ý, về sau ba phần lợi nhuận của Trại cá…”

Lương Cừ buông đũa xuống, ợ một tiếng.

“Ngươi có cho ta toàn bộ cũng không được, cơm ta ăn rồi, thuyền ta nhận rồi, nhưng việc như vậy ta sẽ không làm, ta cũng sẽ không cần lợi nhuận của Trại cá”

Lâm Đệ vô cùng thất vọng, nhưng lại không dám tức giận:

“Lương công tử có thể nói cho ta biết vì sao không?”

“Bỏi vì ta chính là ngư dân”

Đồng tử Lâm Đệ hơi co lại.

Lương Cừ dịch ghế ra rồi đứng dậy nói:

“Ức hiếp người một nhà để kiếm tiền, tiền này ta không cầm nổi, được rồi, ta ăn no rồi, tạm biệt, à đúng rồi, các ngươi nhảy múa rất đẹp, trông cũng xinh đẹp lắm”

“Cảm tạ công tử khích lệ”

Ba nữ tử uốn gối hành lễ.

Lương Cừ đẩy cửa rời đi.

Lâm Đệ hồi thần, vội vàng gọi Lâm Tùng Bảo:

“Nhanh lên, đi tiễn Lương công tử đi”

“Không cần đâu, ta muốn một mình đi dạo dọc bờ sông hóng gió cho thoải mái”

Lương Cừ nhanh chóng biến mất, thanh âm của hắn cũng dần biến mất bên tai mọi người.

Đi ra ngoài Lãng Vân Lâu, một cơn gió lạnh phần phật thổi vào cổ áo, Lương Cừ hơi run lên một chút, cảm giác buồn ngủ sau khi no bụng đã hoàn toàn bị xua tan.

Bữa cơm này cũng không phải không có ý nghĩa gì, ít nhất cũng lấy về được thuyền có mái che của nhà mình.

Ấy là một con thuyền tốt, tuy có hơi cũ nhưng không ảnh hưởng đến việc sử dụng, thân thuyền đủ to đủ rộng, cả người có thể hoàn toàn nằm xuống đó ngủ, so với thuyền ba lá hiện giờ thì thoải mái hơn nhiều.

Còn về phần tiền lời của Trại cá…

Nói thế nào nhỉ, Lương Cừ thật ra cũng có một biện pháp.

Đó chính là không cần đến hai phần lợi nhuận kia, ngược lại sẽ để Lâm Đệ giảm bớt đi hai phần tiền cho thuê, hoặc là có phương pháp phân chia nào khác, có thể khiến cho ngư dân sống tốt hơn chút.

Nhưng…như vậy có khả năng sẽ tổn hại tới lợi ích của chính Lương Cừ.

Các ngư dân đáng thương thì đúng thật là đáng thương, nhưng nếu nói lương thiện thì…

Cho dù là không cần tiền lời, hay là chỉ cần ít tiền lời, ngược lại đều trở thành giảm tiền thuê cho ngư dân, lúc ban đầu bọn họ có lẽ sẽ cảm tạ Lương Cừ, nhưng thời gian dần trôi, ngư dân dần sẽ quen với việc được giảm bớt tiền thuê, ngày nào cũng vẫn sẽ cảm thấy túng quẫn, lúc đó lại cảm thấy Lương Cừ làm ô dù cho Trại cá thật đáng ghét.

Huống hồ, sư phụ và các sư huynh sẽ nhìn hắn như thế nào đây?

Sau khi được Dương Sư thu nhận làm đệ tử thân truyền, Lương Cừ dần hiểu ra một việc.

Khi ngươi không có bản lĩnh gì, thanh danh có tốt thì cũng không có tác dụng gì. Nhưng chỉ cần ngươi hơi thể hiện ra chút tài hoa, có thanh danh tốt liền có thể mang tới cho ngươi lợi ích mà ngươi chưa từng nghĩ tới.

Lương Cừ cảm thấy bản thân mình là một người tốt, nhưng có khả năng không tốt đến thế.

Hắn có thể tự bỏ tiền túi ra mua bánh bao cho đám tiểu quỷ còn đang thò lò mũi xanh kia, nhưng hắn vì lo lắng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của mình mà từ bỏ việc hợp tác với Trại cá để giúp đỡ ngư dân.

Nước chảy róc rách dưới cầu Nam Thạch, va vào những tảng đá ven bờ, cuốn lên bọt nước trắng xóa.

“Aiz, rõ ràng cuộc sống đang dần tốt lên, tự nhiên lại có thêm bao nhiêu nỗi phiền não”

Lương Cừ thở dài một hơi, hai tay hắn đan vào nhau gác lên sau đầu, chậm rãi dạo bước, trong miệng ngân nga một khúc hát hoàn toàn khác biệt so với khúc hát của ca nữ trong tửu lâu.

“Ta phóng đãng, ta dơ bẩn, ngàn trang bút mực viết lên tội trạng của ta.

Cuồng vọng của ta, ảo tưởng của ta, toàn bộ đều bám lên túi da xấu xí này.

Ngươi cao thượng, ngươi kiêu ngạo, giá áo túi cơm, mặt người dạ thú.

Ngươi dối trá, ngươi vô thường, chúng được khảm lên túi da tinh xảo của ngươi.”

Gió lạnh quét qua mặt đường, Lương Cừ cảm thấy cơn gió này là từ mặt sông thổi tới, mang theo hương vị quen thuộc.

Bạn đang đọc [Dịch] Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử của Giáp Xác Nghĩ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    10mth ago

  • Lượt đọc

    45

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!