Chương 105: [Dịch] Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử

Thu hoạch bội thu (1)

Phiên bản dịch 4812 chữ

“Trần thúc, được chưa”

“Tới đây, tới đây”

Bên trong viện tử, Trần Khánh Giang sửa sang lại lưới đánh cá, đi theo sau Lương Cừ ra bến thuyền.

Trần Khánh Giang không quên những lời mà hôm trước Lương Cừ từng nói, muốn dẫn hắn đi đến chỗ có bầy cá tụ tập để đánh bắt, vậy nên từ hôm qua hắn đã ở trong nhà không ra khỏi cửa.

“Trần thúc, cá ngươi bắt được vẫn lên trên trấn bán sao?”

“Hai ngày trước vẫn đi, nhưng thời tiết càng ngày càng lạnh, cá không có đồ ăn cho nên gầy lắm, vậy nên ta không định đi nữa, không hiệu quả”

Lương Cừ nói:

“Vậy bắt đầu từ hôm nay đừng đi nữa”

Sư huynh nói Sơn quỷ có thể giết chết Võ Giả đột phá hai ải, thực lực cao cường, càng ưa thích Võ Giả có khí huyết tràn đầy hơn, ngay cả Võ Đồ còn chưa đột phá cửa ải nào như hắn cũng không được để vào mắt, nhưng quân tử không đứng dưới chân bức từng nguy hiểm, có thể không cần mạo hiểm thì tốt nhất đừng nên đi.

Thị trấn Nghĩa Hưng cách thị trấn Bình Dương 15 - 16 dặm đường, đường lớn vẫn có, còn khá rộng, người lui tới cũng nhiều, nhưng hai bên đường đều là cánh rừng, không khéo Sơn quỷ đang ẩn nấp ở bên trong, chờ đợi tập kích người qua đường, đặc biệt là Trần thúc đều bắt cá lúc rạng sáng, trời còn chưa sáng đã lên đường, càng dễ gặp nguy hiểm hơn.

Sáng nay, Lương Cừ đi cùng đoàn ngựa thồ, không dám đi một mình.

“Xảy ra chuyện gì sao? Có phải có liên quan tới cái người gọi là Lỗ Thiếu Hội kia không?”

Trần Khánh Giang thành thật nhưng không ngu ngốc, nghe thấy lời này liền lập tức nhớ tới vị Võ Giả đã chết kia.

Võ Giả là người hiếm gặp.

Thị trấn Bình Dương tuy là một thị trấn, nhưng có thể có được nhiều Võ Giả như đều là nhờ Dương Đông Hùng dẫn dắt.

Võ quán mở hơn 20 năm nay, rất nhiều người trong huyện đều đặc biệt chạy tới bái làm môn hạ của Võ quán Dương thị.

Dần dà, Võ giả liền nhiều lên, một khi số lượng Võ Giả tăng thêm thì y quán cũng nhiều hơn, cũng cần nhiều người để làm việc và phục vụ hơn, bọn họ đều phải ăn cơm, đều phải sinh hoạt.

Nhiều năm qua, trần Bình Dương đã phát triển thành mấy vạn dân cư, không khác mấy so với huyện thành, ít nhiều đều có liên quan đến nguyên nhân này.

Dân cư càng đông, lại thúc đẩy càng nhiều người học võ, hai yếu tố này hỗ trợ lẫn nhau.

Bởi vậy nếu đổi thành địa phương khác, số lượng Võ Giả ít nhất phải ít hơn một nửa, đột nhiên một người chết đi, tuyệt đối không phải là một việc nhỏ.

“Ừm, một vị sư huynh của ta có đi qua xem, huynh ấy nói là bị yêu thú giết chết, giờ còn chưa bắt được yêu thú, phải cẩn thận một chút”

Trần Khánh Giang gật đầu đồng ý, dù sao cũng không định đi lên trấn trên bán cá nữa, không đi thì không đi thôi.

Tới bến thuyền, Lương Cừ nhảy mấy cái, nhảy đến trên con thuyền có mái che, không còn là con thuyền ba lá nhỏ như trước kia nữa.

Tối hôm qua, hắn ngủ một giấc ở Võ quán, sáng ra liền tới bến thuyền tìm Lâm Tùng Bảo lấy thuyền của mình về, còn con thuyền ba lá đã rách nát kia thì để lại cho Trại cá.

Thuyền ba lá chính là có ‘ba tấm ván’, hai tấm ngăn ở giữa, tạo thành hai khoang chống thấm nước ở đầu thuyền và đuôi thuyền, phân chia con thuyền thành ba phần, còn lại không có gì nữa.

Con thuyền có mái che này lớn hơn nhiều so với con thuyền ba lá rách nát kia, thuyền ba lá tổng chiều dài mới hơn 3 mét, rộng không đến 1 mét, còn thuyền có mái che lại dài 5 mét, rộng hơn 1 mét.

Mép thuyền cao hơn, không dễ bị bọt sóng đánh vào, khoang thuyền được lát một lớp ván thuyền sơn màu đỏ, phía trên có mái che, còn có gối trúc dùng để gối đầu nữa.

Mui thuyền cao 1 mét 2, hai bên sườn có tám tấm, trong đó có bốn tấm cố định, còn bốn tấm có thể khép vào mở ra, được bện thành từ sợi trúc, ở giữa có kẹp một chiếc giỏ trúc, con thuyền này có khả năng che nắng che mưa dễ dàng, còn rất vững chắc, bởi dùng than và sơn đồng sơn thành màu đen cho nên mới gọi là thuyền ô bồng.

Từ thuyền ba lá trở thành thuyền có mái che, có thể nói là trang bị được thăng cấp hơn nhiều, tựa như súng bắn chim đổi thành đại pháo.

Có mái che giúp che mưa chắn gió, sau này nếu Lương Cừ không tiện về nhà có thể trực tiếp ở lại luôn trên thuyền.

“Ồ, A Thủy, ngươi lấy lại thuyền có mái che của nhà mình rồi sao?”. Trần Khánh Giang kinh ngạc, lúc sau mới kịp phản ứng lại:

“À, giờ ngươi không giống trước rồi, Trương nấm đầu cũng không dám làm gì ngươi nữa, nhắc tới cũng đã lâu không thấy Trương nấm đầu, đợt thu thuế trước cũng không thấy hắn đến nộp, tới nhà bắt người cũng không bắt được, bị quan phủ phán thành lưu dân, ngươi biết việc này không?

“Không biết, con thuyền này là Lâm Đệ của Trại cá cho ta, hắn nói là do Trương nấm đầu bán thuyền cho hắn, Lâm Đệ muốn lấy lòng ta nên liền đem thuyền trả lại cho ta”

“Ồ, vậy cũng là chuyện tốt”. Trần Khánh Giang suy tư:

“Trương nấm đầu này, thuyền cũng bán đi mất, chỉ sợ là thật sự lấy tiền chạy trốn rồi, cũng không biết đi làm gì, sẽ không phải đi làm thổ phí đấy chứ?”

Bạn đang đọc [Dịch] Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử của Giáp Xác Nghĩ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    10mth ago

  • Lượt đọc

    64

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!