Chương 107: [Dịch] Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử

Tai hoạ ập đến? (1)

Phiên bản dịch 4584 chữ

Một câu xảy ra chuyện vang lên trên bến tàu hấp dẫn ánh mắt của không ít người, gã sai vặt của quán trà đứng bên cạnh vắt khăn lên vai, nghiêng tai lắng nghe.

Lương Cừ cau mày hỏi:

“Trần Nghĩa thúc, xảy ra chuyện lớn sao? Là chuyện lớn gì?”

“Ta không biết, trông doạ người lắm, một lão gia mặc y phục màu xanh lam tự mình tìm tới cửa, quần áo kia đều là tơ lụa! Còn có một người quỳ trước cửa nhà ngươi nữa! A Thuỷ, ngươi có phải gây hoạ gì rồi không?”

Lương Cừ còn chưa có phản ứng gì, Trần Khánh Giang đã là người đầu tiên nhổ một ngụm nước bọt, lên tiếng mắng mỏ Trần Nghĩa:

“A Thuỷ thì có thể gây ra hoạ gì? Trần Nghĩa, ngươi nói linh tinh cái gì đấy?”

“Sao ta biết được, y phục kia là ta nhìn thấy thật, vô cùng trơn bóng, màu sắc còn xanh hơn cả màu trời, vừa nhìn đã biết không rẻ, người bình thường nào có thể mặc nổi? Ta thấy một thước vải ít nhất phải mất một lượng bạc! Một lượng bạc đấy!”

Trình độ đánh cá của Trần Khánh Giang tốt hơn Trần Nghĩa nhiều, còn sinh được hai người con trai, hai người mặc dù cùng họ nhưng mọi mặt của Trần Nghĩa đều yếu hơn, Trần Nghĩa sau khi bị mắng thanh âm cũng nhỏ đi nhưng vẫn cứng miệng, dựng một ngón tay lên, xoay một vòng cho mọi người cùng xem, dùng vốn từ cả đời của mình để miêu tả vẻ lộng lẫy của quần áo người đến tìm.

Ngư dân quanh đó đều lao nhao cả lên.

“Một lượng bạc, vậy một bộ y phục chẳng phải tốn tới 4-5 lượng sao?”

“Quái thật đấy, nào có phải đang mặc y phục, rõ ràng là đang mặc bạc trên người thì có”

“A Thuỷ có phải đắc tội đại nhân vật nào rồi không?”

Trần Khánh Giang thấy vậy liền cao giọng mắng:

“Mấy người các ngươi, nói linh tinh cái gì đấy? A Thuỷ thì đắc tội ai được? Nếu đã là quỳ xuống, vậy chưa biết chừng là người ta đến xin lỗi đấy!”

Trần Nghĩa lúc này lại có dũng khí lên tiếng:

“Ha, xin lỗi, một lão gia ấy hả? Trần Khánh Giang, đầu ngươi có phải bị hỏng rồi không?”

“Cãi cọ ồn ào cái gì, là thật hay là giả qua đó xem là biết.”

Lương Cừ buông mái chèo xuống, để Trần Kháng Giang ở lại trông coi thuyền, tiện đó bán cá luôn.

“Không được, ta phải đi cùng xem xem, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì thêm một người cũng thêm một phần khí thế.”

“Thôi được.”

Lương Cừ không thuyết phục được, xoay đầu lại cao giọng hô to về phía Trại cá:

“Tùng Bảo, giúp ta trông coi thuyền nhé?”

“Được! Yên tâm đi!”

Lâm Tùng Bảo đứng dựa vào cửa xem kịch hay, sau khi nghe thấy vậy liền đáp ứng, chẳng chút hoảng sợ với cái gọi là tai hoạ kia.

Đêm qua ăn xong một bữa cơm, hắn cuối cùng cũng hiểu rõ có tiền đồ trong miệng lão cha mình là cái gì.

Lâm Tùng Bảo so với Trần Kháng Giang càng hiểu rõ hơn đệ tử của Dương Sư có giá trị như thế nào, hai nơi xó xỉnh như thị trấn Nghĩa Hưng và trấn Bình Dương còn có ai có thể uy hiếp đến Lương Cừ?

Trừ phi là khâm sai đại thần nào đó lên cơn, đột nhiên muốn tới vùng sông nước Giang Hoài này ngắm phong cảnh, Lương Cừ cũng đúng lúc lên cơn, nảy sinh xung đột với đối phương, vì thế Dương Đông Hùng mới có khả năng không giải quyết được.

Lương Cừ nhảy lên bờ đi ngay đầu, sau lưng là Trần Khánh Giang, Trần Nghĩa cũng đi theo, sau đó nữa là không ít thôn dân đi xem náo nhiệt, có người vui mừng khi người khác gặp hoạ, cũng có người trong lòng lo âu.

Không ít người nghe thấy động tĩnh, đi ra từ trong nhà, hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì, khiến cho đội ngũ càng ngày càng đông người.

Một căn phòng nào đó trên phố trộm mở ra một khe hở, giữa khe hở lộ ra vài con mắt, con mắt cao nhất thấy đám đông đi qua, hơi nheo lại:

“Tiểu tử kia, ta còn thật sự tưởng rằng tới Võ quán là có tiền đồ rồi, kết quả thì sao, ta đã bảo sẽ gây ra chuyện mà, nhìn đi, tìm tới tận cửa rồi.”

Con mắt thứ hai đột nhiên mở to:

“Không phải, ngươi nói những lời này lúc nào?’

Lương Quảng Điền bất mãn:

“Ta từng nói rồi, là ngươi không nhớ rõ, tiểu tử kia kiếm được nhiều tiền rồi, đến cả thúc thúc cũng không qua thăm, có thể là loại người tốt đẹp gì sao? Chẳng hiểu đạo lý đối nhân xử thế gì hết, ta đã sớm bảo rồi, hắn sẽ gây ra chuyện thôi, ngươi cứ nhìn mà xem.”

“Vậy chúng ta trước đây chẳng phải cũng không cho hắn mượn gạo sao? Hắn còn có thể tới thăm ngươi?”

“Sao, sao có thể giống nhau được? Gạo cho mượn còn có thể trả lại sao, ngươi thì hiểu cái chó gì!”

Lương Quảng Điền thẹn quá hoá giận, lời trước không khớp với lời sau, bỏ lại một câu, con mẹ nó ngươi chẳng hiểu gì hết, xong liền đạp cửa đi ra ngoài.

“Đương gia, đi đâu đấy?”

“Ta qua đó xem xem, không thể để tiểu tử này chọc thủng trời rồi liên luỵ đến cả ta.”

“Aiz, vậy chờ chút, ta cũng đi.”

“Ngươi đi làm gì, không nấu cơm tối đi à?”

“Muộn tí cũng không đói chết được, ngươi vội cái gì.’

…….

Bạn đang đọc [Dịch] Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử của Giáp Xác Nghĩ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    10mth ago

  • Lượt đọc

    63

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!