Chương 108: [Dịch] Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử

Tai hoạ ập đến? (2)

Phiên bản dịch 4957 chữ

Tiết Thành Toàn đi lòng vòng trước cửa nhà Lương Cừ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn căn nhà đất tồi tàn kia, trong lòng chấn động.

Biết bao người sau khi thành danh đều sẽ kể lể quá khứ của mình bi thảm như thế nào.

Tiết Thành Toàn còn tưởng rằng lời của gã sai vặt có chút khoa trương, là người này truyền lời cho người khác, không ngờ căn nhà này lại thật sự cũ nát, tồi tàn như vậy.

Tiết Thành Toàn không hề coi thường, ngược lại, hắn càng không dám coi thường người ngư dân bé nhỏ ở thị trấn Nghĩa Hưng này.

Ngư dân là nghề gì, là nghề còn thấp kém hơn cả nông dân!

Đại đa phần ngư dân cả đời này đều mơ mộng tích đủ tiền mua đất, được làm nông dân!

Tuổi còn nhỏ như vậy mà từ một người trắng tay trở thành đệ tử của Dương Đông Hùng, về sau còn tài giỏi đến mức nào nữa?

Giờ mà giao hảo tốt, ta về sau chẳng phải khỏi lo sao?

Nghĩ đến đây, Tiết Thành Toàn lại không kìm được mà đập mạnh một phát vào sau đầu Tiết Đinh Nghĩa, đập đến mức vang lên tiếng bang bang.

Nghịch tử, nghịch tử!

Còn chưa giao hảo mà đã sứt mẻ tình cảm rồi, nghĩ đến việc hắn khôn khéo nhanh nhẹn mới có thể khiến sinh ý của gia tộc phát triển như ngày nay, sao lại sinh ra cái thứ như thế này, ức hiếp người ta không phải vì tiền, chỉ vì chơi vui?

Thân làm cha như hắn cũng cảm thấy đúng là đồ súc sinh!

Tiết Đinh Nghĩa quỳ trên mặt đất, đầu bị đánh đến mức nghiêng trái ngã phải, trầm mặc không nói gì, mông hắn giờ nát bét, đau đến tận tim.

Hàng xóm xung quanh trộm mở khe cửa ra nhìn xem, A Đễ ở cạnh bên cũng không ngoại lệ, nhưng nàng không dám ra ngoài, sợ rằng ánh mắt của nàng khiến đại nhân vật không vui.

Tiếng bước chân dày đặc xuất hiện trên con phố lát gạch xanh, Tiết Thành Toàn ngước mắt lên liền nhìn thấy thiếu niên bắt mắt nhất trong đám người, hắn lên tiếng khen ngợi:

“Tuấn tú lịch thiệp! Quả đúng là tuấn tú lịch thiệp. Dáng vẻ uy nghiêm như cây tùng trước gió, cao lớn mà vẫn tao nhã, chẳng trách có thể trở thành đệ tử của Dương Sư!”

Lương Cừ ngẩn người, đột nhiên cảm thấy lời này hình như đã nghe thấy ở đâu rồi, những lời muốn nói đều quên hết cả.

Tuy nhiên hắn nhìn thấy Tiết Đinh Nghĩa đang quỳ trên mặt đất, vẫn mũi xanh mặt sưng.

Trên Diễn Võ trường, hắn đánh một gậy lên mặt Tiết Đinh Nghĩa, đến giờ vẫn chưa khỏi.

May mà mơ hồ vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt của hai người Tiết Thành Toàn và Tiết Đình Nghĩa có nét tương tự, đại khái có thể đoán ra thân phận người đàn ông trước mắt này.

Tiết Thành Toàn chắp tay hành lễ:

“Nghịch tử không nên thân kia của ta, thật sự không ngờ rằng nó lại gây ra việc ghê tởm dơ bẩn như vậy, là ta dạy dỗ không xong. Nay tới đây là muốn để Lương công tử giáo huấn nó một phen, dù là đánh hay là mắng ta cũng bắt nó phải chịu, cho dù Lương công tử có muốn đánh chết nó ta cũng không một lời oán giận!”

Một cây gai không biết lấy đâu ra đang được Tiết Thành Toàn cầm trong tay, hắn dùng hai tay dâng lên.

Những người vây xem đều nháo nhào.

Trần Nghĩa lại càng hoang mang hơn, tình huống gì vậy, sao lại hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng thế này.

Người quỳ trên đất chính là con trai của lão gia mặc bộ y phục màu xanh lam, nhưng lão gia mặc bộ y phục màu xanh lam vì sao lại cung kính với Lương Cừ như thế?

Lương Quảng Điền đứng trong đám người chết lặng, vội vàng hỏi người khác, có phải mình để lỡ chuyện gì không nghe thấy rồi không.

Người đứng bên cạnh liếc mắt nhìn Lương Quảng Điền, kinh ngạc kêu lên:

“Lương Quảng Điền hả? A Thuỷ không phải là cháu trai ngươi sao, ngươi còn không biết mà lại tới hỏi ta?”

Lương Quảng Điền thần sắc nghiêm nghị:

“Tiểu tử kia bạc tình bạc nghĩa, chưa từng qua lại với nhà ta, người làm thúc thúc như ta làm sao biết được?”

“Thôi đi, đợt thuế thu kia A Thuỷ lấy ra một thạch gạo cứu cả nhà Trần Khánh Giang, ngươi không thấy sao? Ngươi không biết à? Ta thấy người bạc tình bạc nghĩa là ngươi mới đúng, có ai mà không biết tính ngươi đâu, nếu không có quan gia trông coi, ngươi còn dám thêm cám vào gạo, có tiền thì uống rượu, không có tiền thì đi mượn gạo.”

“Ngươi! Ngươi nói năng kiểu gì đấy?”

Lại không ngờ rằng người kia không để tâm đến Lương Quảng Điền nữa mà chen lên phía trước xem náo nhiệt

“Cha! Cha! Đừng mà, không thể đánh nữa, không thể đánh nữa, ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi.”

Tiết Đinh Nghĩa quỳ trên mặt đất hoảng hồn, ở nhà đánh xong còn muốn ra ngoài đánh tiếp?

Hắn vội vàng lê hai chân, không quan tâm đến vết thương đau đớn, ôm đùi Tiết Thành Toàn, mông hắn thật sự muốn nát ra rồi, nếu không phải sáng nay đắp Kim Sang Dược, quấn băng gạc thì còn đang chảy máu đây này, căn bản không dám đặt mông xuống đất.

Nhưng Tiết Thành Toàn vẫn bất động, hắn cúi người, chỉ chờ Lương Cừ vươn tay nhận lấy cây gai.

Tiết Đinh Nghĩa lệ rơi đầy mặt, chỉ có thể bò đến ôm đùi Lương Cừ:

“Lương ca, Lương ca, ta cầu xin ngươi, ta cầu xin ngươi, ta thật sự biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, về sau ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi, ngươi tha cho ta một mạng đi, tha cho ta một mạng, ta thật sự không dám nữa đâu.”

Bạn đang đọc [Dịch] Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử của Giáp Xác Nghĩ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    10mth ago

  • Lượt đọc

    74

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!