Chương 109: [Dịch] Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử

Lương A Thủy có tình có nghĩa (1)

Phiên bản dịch 4525 chữ

Quần chúng ăn dưa đang vây xem khó có thể tiêu hóa nổi, đều nhao nhao bảo rằng mình ăn dưa đến căng cả bụng.

(“Ăn dưa” ý chỉ hóng hớt)

Cảnh tượng trước mắt này thật sự quá chấn động.

Lão gia cửa hàng tơ lụa Cẩm La lại để cho con trai ruột của mình…À, hẳn là con trai ruột chứ nhỉ?

Mọi người đột nhiên hoài nghi, nhưng bất kể có là con trai ruột hay là con nuôi, có thể bị lão gia cửa hàng tơ lụa Cẩm La trước mắt này bắt phải quỳ gối trước cửa nhà, chịu đánh chịu phạt, lão gia còn tự mình cầm theo một cây gai, khom lưng không dậy nổi được….

Đây là vở kịch mới mà gánh hát ở cách vách đang diễn tập sao?

Hay Lương Cừ chính là hoàng tử hoàng gia thất lạc chốn nhân gian, giờ sắp được trở lại ngôi vị, kẻ thù khi xưa phải quỳ xuống đất nhận tội?

Trong truyện đều hay kể như vậy.

Tiết Đinh Nghĩa nước mắt nước mũi tèm nhem, mắt thấy sắp bị dính lên người, Lương Cừ nhanh chóng lùi lại phía sau, cách xa đối phương.

Tiết Đinh Nghĩa tự biết bị ghét bỏ, không dám ôm nữa, lại quỳ gối dập đầu như giã tỏi, các ngư dân ở bên cạnh thấy vậy cũng cảm thấy không đành lòng.

“A Thủy, rốt cuộc hắn đã làm chuyện gì vậy?”

“Đúng vậy, đúng vậy, cho chúng ta biết với”

Bọn họ không dám hỏi lão gia mặc hoa phục cẩm y kia, nhưng lại nhìn Lương Cừ từ nhỏ đến lớn, cho nên trong lòng mọi người cũng không mấy sợ hãi, lục tục lên tiếng, vò đầu bứt tai muốn biết rõ nguyên nhân.

Tiết Thành Toàn nghe thấy vậy liền quay đầu đối mặt với hương dân xung quanh, giải thích một lượt sự việc xảy ra ở Võ quán.

Chẳng qua đã lược bỏ bớt một vài chi tiết, chẳng hạn như không nói tới hai người đồng hương bị đánh, hay như việc sau khi kết thúc Lương Cừ được Dương Đông Hùng thu nhận làm đệ tử thân truyền cũng được nói qua loa.

Quần chúng vây xem sau khi nghe xong câu chuyện cũng chỉ cho rằng Tiết Đinh Nghĩa bị chiều hư, tính tình bạo ngược, nảy sinh xung đột với Lương Cừ - đệ tử của Dương Đông Hùng, cho nên Tiết Thành Toàn dẫn theo con trai hắn tới đây nhận lỗi, quỳ xuống ngay tại chỗ.

Lương Cừ mơ hồ hiểu được tại sao Tiết Thành Toàn lại nói như vậy.

Là muốn nâng thân phận của Lương Cừ lên.

Tựa như việc hắn được thu nhận làm đệ tử thân truyền là bởi vì hắn đủ ưu tú mà không phải vì nguyên nhân nào khác.

Người ta sau khi đạt được thành tựu, thường thích được khen ngợi là có thiên phú dị bẩm mà không phải là khen đủ chăm chỉ hay có vận may, bởi vì thiên phú dị bẩm hiếm có hơn, càng thể hiện được sự bất phàm của bản thân.

Nếu như kể kỹ càng tỉ mỉ, Tiết Thành Toàn lo lắng mọi người sẽ cảm thấy Lương Cừ ăn may, dù sao nếu như không có lần xung đột này, Lương Cừ thật sự chưa chắc sẽ được nhìn trúng mà thu nhận làm đệ tử, nếu như vậy hắn sẽ cảm thấy không vui.

Nghe đến đây, mọi người đều trợn mắt há mồm, không dám tin tưởng.

Chuyện quái gì thế này, Lương Cừ, Lương A Thủy, trở thành đệ tử thân truyền của Dương lão gia sao?

Trong đám người, lão bà của Lương Quảng Điền dùng sức véo lấy cánh tay của nam nhân nhà mình, sốt ruột nói:

“Đương gia, ngươi nghe thấy không hả!”

Lương Quảng Điền bị đau, hất tay ra:

“Nghe thấy, nghe thấy rồi, ngươi véo tay ta làm gì?”

“Đệ tử thân truyền gì đó có thể kiếm được không ít tiền đúng không?”

“Sao ta biết được, cái gì thân truyền hay không thân truyền, không phải đều là nộp tiền đi Võ quán học võ sao? Có gì khác nhau chứ?”

Lương Quảng Điền không quan tâm, hắn không hiểu ý nghĩa bên trong cách xưng hô đó, nhưng trong đám người lại có người hiểu, cho nên hắn lập tức bị cười nhạo.

Lương Quảng Điền giận giữ quay đầu lại:

“Sao lại là ngươi?”

Người cười nhạo hắn chính là vị hương dân trào phúng Lương Quảng Điền có tiền uống rượu nhưng không có tiền cho mượn gạo kia, sau khi bị đám đông chen lấn xô đẩy, hai người vậy mà lại chạm mặt nhau.

“Ta thấy ngươi đúng là cỏ lau trên tường, đầu nặng chân nhẹ gốc rễ cạn, hay như măng trên núi, miệng sắc da dày bụng trống rỗng, đệ tử thân truyền có sự khác biệt rất lớn so với đệ tử bình thường. Tới Võ quán làm đệ tử, chỉ cần nộp tiền là xong. Còn đệ tử thân truyền là chân chính dập đầu bái sư, là nửa con nửa cha, hơn nữa A Thủy học võ ở Võ quán Dương thị, Dương lão gia tử ở đó, đến cả Huyện thái gia nhìn thấy cũng phải hỏi thăm!”

Huyện thái gia cũng phải chào hỏi sao!?

Lương Quảng Điền và nương tử của hắn đều ngây ngốc.

Lương Cừ đang bị đám người vây quanh đột nhiên mất đi hứng thú, đối phương hành xử như vậy, nhưng hắn lại không có khả năng thật sự ở trước mặt mọi người đánh Tiết Đinh Nghĩa, cầm cành gai đánh một trận cũng không có ý nghĩa gì cả, hắn phất tay cự tuyệt:

“Cứ như vậy đi, mọi việc kết thúc tại đây”

Bạn đang đọc [Dịch] Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử của Giáp Xác Nghĩ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    10mth ago

  • Lượt đọc

    64

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!