Hiện giờ khắp nơi đều là bùn lầy, bong bóng heo bị càng cua sượt qua làm vỡ, không khí bên trong thoát ra tựa như một quả bóng xì hơi tạo thành những bọt khí rải rác, cấp tốc vọt lên phía trên mặt nước.
Lương Cừ bị sặc một ngụm nước, phần eo bụng đau nhức nóng rát, tựa như bị người ta dùng đao xẻo đi mất một tảng da thịt vậy, nhưng hắn không dám dừng lại, một lần nữa bế khí lăn sang bên cạnh, sau khi túm lấy được nham thạch xong liền điên cuồng chạy trốn về phía trước.
Nheo Béo đang liều mạng chạy trốn ở phía bên kia thấy vậy liền quyết đoán xoay người trở lại.
Tình thế lúc này lại nghịch chuyển, đổi thành Lương Cừ phải liều mạng chạy trốn, giẫm lên đá, cưỡi nước mà chạy.
Con cua quái vật lập tức truy kích theo sau, khi nó đuổi theo đến một điểm mấu chốt nào đó, trầm tích dưới chân trong nháy mắt liền tan hết đi, Không Thể Động mai phục dưới mặt đất hồi lâu liền mở cái miệng rộng của nó ra, hung hăng cắn vào một chân của con cua quái vật.
Sức cắn vô cùng lớn của Không Thể Động dễ dàng xuyên thấu qua lớp màng chân, nó điên cuồng cắn xé, trực tiếp cắn xuống một chân của con cua quái vật.
Sáu chân đã mất đi hai chân, lại còn đều là cùng một bên, con cua quái vật giận điên lên, càng cua lại một lần nữa nện xuống với thế không thể đỡ, muốn lập tức đập cho Không Thể Động thành thịt nát, nhưng chính lúc này, tầm mắt của nó lại triệt để đen ngòm, đau nhức một lần nữa lan tràn.
Trên đầu, một con mắt còn lại của nó lại biến mất!
Nheo Béo một lần nữa đuổi tới, lại thi triển chiêu thức cũ, nuốt trọn một con mắt còn lại kia của con cua quái vật, xong việc liền xoay người lặn xuống, nhanh chóng chạy trốn, Không Thể Động trước đó không kịp chạy trốn cũng nhân cơ hội mà rời đi.
Con cua quái vật không thể gào thét nhưng nhìn lượng lớn bọt khí thoát ra từ bên miêng nó, Lương Cừ đoán chắc nó đang rất đau đớn.
Một người hai thú tránh thoát khỏi con cua quái vật đang phát cuồng, một lần nữa tụ lại với nhau.
Ở bên kia, Võ quán Dương thị cũng đang xảy ra hỗn chiến.
Lư Đình Tài và ba kẻ đồng bọn đều tiện tay cầm lấy gậy gỗ, lao về phía hai người Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương.
Trần Kiệt Xương kéo Lý Lập Ba lại, giúp hắn tránh thoát khỏi một kích, nhưng lại không tránh được công kích của những người còn lại, gậy gỗ đập lên trên người tựa như muốn đánh gãy xương cốt của bọn họ vậy.
“Mẹ nhà ngươi!”
Trần Kiệt Xương lớn tuổi hơn so với Lý Lập Ba, làm việc cũng trầm ổn hơn, trước sau đều cố gắng nhẫn nại, muốn che giấu đi loại cảm xúc xen lẫn giữa bất đắc dĩ và tự ti, nhưng khi côn ảnh dần rơi xuống trên người, lửa giận do phải chịu sự khuất nhục dâng lên trên đầu hắn, chung quy lại hắn còn chưa đến 20 tuổi.
Trần Kiệt Xương nhịn cơn đau, cắn răng nhìn chằm chằm vào một cây gậy gỗ nào đó, vào khoảnh khắc khi gậy gỗ kia rơi xuống hắn liền duỗi tay gắt gao nắm lấy, cả người liều mạng dùng hết toàn lực đụng vào người đang cầm gậy.
Tiết Đinh Nghĩa chấn động, hắn bị đụng vào ngực, hai người té ngã trên mặt đất, tiếp tục đánh nhau.
Hai người còn lại muốn tiến lên kéo bọn họ ra nhưng Lý Lập Ba cũng căn chuẩn cơ hội ôm ngã một người, một người khác muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng trong lúc hỗn loạn lại không biết bị ai đạp cho một phát ngã xuống mặt đất, cũng đồng dạng bị kéo vào cuộc hỗn chiến.
Năm người ở đây đều chưa đột phá cửa ải, chỉ là Võ Đồ, thậm chí còn không thể được gọi là Võ Giả, trong lúc phẫn nộ liền hoàn toàn không thèm quan tâm đến bất cứ quy củ gì nữa, chẳng khác gì đám lưu manh đầu đường xó chợ đánh nhau cả.
Mọi ngươi ôm nhau vật lộn, dùng hết sức lực toàn thân cắn, đá, véo, dùng khuỷu tay đè xuống, dùng đầu gối ấn lên, chỉ dựa vào sự tàn nhẫn và khả năng chịu đựng thống khổ để đánh nhau.
Phẫn nộ khiến cho ý chí chiến đấu trong máu đều bùng cháy lên.
Tiết Đinh Nghĩa vung khuỷu tay lên, đánh nứt khóe mắt của Trần Kiệt Xương, bàn tay của Trần Kiệt Xương bóp chặt yết hầu Tiết Đình Nghĩa, móng tay gần như đã xé rách làn da, để lại vết máu phồng lên, ở phía sau hắn còn có một người đang điên cuồng vung nắm đấm, đánh lên đầu, lên mặt hắn, nhưng hắn hoàn toàn không quan tâm.
Nếu như bị đánh hội đồng thì phương thức chiến đấu tốt nhất là gì?
Chính là tập trung đánh một người, đánh đến mức người này ít nhất phải nằm trên giường một tháng.
Lư Đình Tài, Tiết Đinh Nghĩa và hai người kia đều đã bị Trần Kiệt Xương nhớ kỹ trong đầu, mặc kệ những người khác đánh hắn như thế nào, hắn chỉ tập trung vào việc đánh Tiết Đinh Nghĩa.