Chương 68: [Dịch] Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử

Đệ tử thân truyền (1)

Phiên bản dịch 4516 chữ

Đệ tử!?

Lương Cừ đưa tay lên lau đi vết máu đọng ở khóe miệng, lúc này hắn mới phát hiện ra hổ khẩu mình không biết từ khi nào đã bị nứt, da thịt bị lật ra, đầy tay đều là máu, có lẽ là do vừa rồi đập nát cục gạch, máu đọng ở khóe miệng không lau khô hết được, ngược lại quệt ra một vệt máu ở trên mặt.

Tuy mặt toàn vết máu nhưng Lương Cừ lại chẳng hề để tâm, trong ánh mắt hắn lúc này đang tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Từ trên mái hiên nhảy xuống nhiều người như vậy, Hồ Kỳ và Hướng Trường Tùng lại theo sát phía sau, như vậy lão nhân đi đầu là ai không cần nói cũng biết.

Dương Đông Hùng!

Chủ nhân chân chính của Võ quán Dương thị, được xưng là Đại Võ Sư cường đại nhất toàn bộ trấn Bình Dương!

Lương Cừ không biết trước khi vụ đánh nhau này xảy ra, trong lòng Triệu tam công tử Triệu Học Nguyên đang nghĩ gì, nếu biết nhất định hắn sẽ nghiêm túc đối đãi.

Những người ở tầng lớp dưới cùng như hắn tự ti thành quen, sinh ra đã sợ hãi người có địa vị cao.

Trong tiểu thuyết thường nói, Thiên tử nhất định là một vị anh minh thần võ, còn việc dân chúng phải rơi vào cảnh lầm than nhất định là do đám gian thần đang nắm quyền, lừa trên dối dưới.

Nhưng tiểu thuyết trước sau vẫn chỉ là tiểu thuyết, là do cầu mà không được mới viết thành chuyện xưa.

Những người ở địa vị cao chưa bao giờ phải chịu cuộc sống khổ sở, cho nên không dễ gì thông cảm được với những người có địa vị thấp.

Người có địa vị thấp vẫn luôn phải sống một cuộc sống khổ cực, cho nên khó có thể ảo tưởng về cuộc sống của người có địa vị cao.

Phải chịu áp bức nhưng có bao nhiêu người dám đi báo quan đây?

Trong học đường bị bắt nạt nhưng có bao nhiêu người dám đứng ra tố cáo với lão sư đây?

Nhóm người ở tầng lớp trên căn bản sẽ không thèm để ý xem những người ở tầng lớp dưới ai đúng ai sai, chỉ biết có người gây phiền toái, đều đánh một trận rồi đuổi đi là xong, sự việc được giải quyết một cách hoàn mỹ.

Trừ phi đánh xong một lần là cả đời nhàn nhã, triệt để đuổi người ra khỏi phạm vi hoạt động của mình, bằng không đến cuối cùng chỉ có bản thân là chịu thương tích đầy mình thôi.

Lương Cừ vốn cho rằng hắn sẽ bị Võ Sư của Võ quán cho rằng mình là một kẻ gây chuyện mà đuổi ra ngoài, nhưng trăm triệu lần không ngờ rằng sự việc lại phát triển theo chiều hướng như vậy.

Dương Đông Hùng hơi khom lưng, khuôn mặt lộ nụ cười mỉm:

“Thế nào, không muốn sao?”

Nghe thấy lời này, Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương ở phía sau đều đang sốt ruột, nếu có thể truyền âm ý niệm của mình, bọn họ tuyệt đối sẽ ở trong đầu Lương Cừ hô to một vạn lần là mau đáp ứng, mau đáp ứng.

Những Học Đồ khác của Võ quán ở gần đó đều đang im lặng.

Lương Cừ nghĩ đám người kia đều đang nhìn chằm chằm vào mình từ phía sau lưng, trong ánh mắt tràn ngập sự hâm mộ, ghen tị, oán hận.

Đệ tử, là đệ tử thân truyền chân chính, không phải là Học Đồ bình thường chỉ cần nộp tiền là có thể vào Võ quán học võ!

Lương Cừ hồi thần lại từ sự hoảng hốt, ngay lập tức quỳ xuống đất, dập đầu ba cái vang dội.

“Đệ tử Lương Cừ, bái kiến sư phụ!”

Dưới gối nam nhi có hoàng kim, nhưng bái sư phụ thì không mất mặt!

Tục ngữ đã nói, dạy dỗ được đồ đệ, sư phụ cũng đói chết, muốn học tốt thủ nghệ, phải phụng dưỡng sư phụ suốt đời, đạo lý này ở đâu cũng đúng.

Hành động trước đó của Dương Đông Hùng khiến cho Lương Cừ tin tưởng, lựa chọn của mình không sai.

“Tốt, tốt, tốt!”. Dương Đông Hùng vui mừng, khom lưng đỡ Lương Cừ dậy:

“Mau đứng lên đi, con đang bị thương, trà kính sư gì đó để ngày sau lại nói, nhưng con đã quỳ gối rồi, như vậy danh phân sư đồ giữa hai ta định đoạt từ đây, về sau con chính là đệ tử thứ chín của ta!”

Lương Cừ ngẩng đầu, thấy bảy người phía sau Dương Đông Hùng, sáu nam một nữ, tuy rằng thiếu mất một người, nhưng trong đó cũng có Hướng sư huynh và Hồ sư huynh.

Hướng sư huynh nháy mắt với hắn, Hồ sư huynh thì âm thầm giơ ngón cái lên.

“Chúc mừng Lương sư đệ!”

“Lương sư đệ đúng là bậc nhân tài!”

“Xong rồi! Lương sư đệ vừa tới, danh hiệu đệ nhất soái ca của ta chẳng phải là sẽ khó giữ được sao?”. Một thanh niên cao lớn tỏ vẻ hoảng hốt nói.

“Ngươi thôi đi, kể cả Lương sư đệ không tới, đệ nhất soái ca cũng phải là ta mới đúng chứ?”

“Hai người các ngươi không tự soi mình dưới bãi nước tiểu mà nhìn lại xem”. Nữ đệ tử duy nhất trong nhóm cười lạnh nói.

Hướng Trường Tùng sờ túi, tiếc nuối nói:

“Đáng tiếc giờ trên người ta cũng không có gì ra dáng để làm lễ gặp mặt cho sư đệ, lần sau gặp mặt để bổ sung sau nhé”

“Thật đáng giận, Hướng sư đệ ngươi vì sao lại đề cập tới chuyện này! Ta ghét nhất là chọn lễ vật đấy!”

….

Bạn đang đọc [Dịch] Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử của Giáp Xác Nghĩ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    37

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!