Khi Lương Cừ ăn mặc chỉnh tề, một lần nữa xuất hiện ở trong sảnh đường, mọi người ai nấy đều sáng cả mắt.
Tay vượn, eo ong, chân bọ ngựa, nói ngắn chọn chính là, tay chân dài, eo thon, vai rộng, cộng thêm thắt lưng làm bằng da trâu núi buộc chặt quần áo bó sát người, để lộ ra dáng người, khiến cho cả người Lương Cừ trông cao lớn thẳng tắp, oai hùng bất phàm, tựa như một cây trường thương.
Dương Đồng Hùng không khỏi khen ngợi một câu:
“Tốt lắm, đây mới là sức sống mà người trẻ tuổi nên có!”
“Tiêu rồi, thanh danh đẹp trai số một của ta phải chuyển cho người khác rồi”
“Từ sư huynh, huynh bớt đi, không phải trước nay đều là ta sao?”. Tào Nhượng cười nói.
“Đáng tiếc, Đại sư huynh không có mặt ở đây, huynh ấy là người có tiền nhất, tặng đồ nhất định cũng sẽ tốt nhất, nói không chừng lại là linh đan diệu dược gì đó cũng nên”
“Đúng rồi, sư phụ, người có báo cho Đại sư huynh không?”
Dương Đông Hùng gật đầu:
“Tối hôm qua ta vừa mới viết thư xong, còn chưa gửi đi, chờ lát nữa ta sẽ phái người đi đưa thư, khoảng một tháng là sẽ có hồi âm, đến lúc đấy khẳng định sẽ bù vào”
Thấy Lương Cừ nghi hoặc, Từ Tử Soái liền giải thích cho hắn:
“Đại sư huynh gia nhập vào quân đội phía Tây, giờ đã làm đến chức vụ Thiên Hộ Trưởng, nghe nói sắp được đề bạt, không tiện quay về, vậy nên ngươi mới không nhìn thấy huynh ấy”
Lương Cừ bừng tỉnh.
Mọi người lại nói chuyện phiếm một hồi, chủ yếu là hỏi thăm tình hình sinh hoạt hiện tại của Lương Cừ.
Gần nửa canh giờ sau, Tam sư huynh Lục Cương lên tiếng cáo từ, hắn không giỏi ăn nói, thích rèn sắt hơn, giờ muốn mau chóng trở về để thiết kế trường thương cho Lương Cừ.
“Buổi tối sư đệ tới nhà ta một chuyến là được, ngươi cứ đi thẳng theo cửa chính Dương phủ đến khi nhìn thấy một cửa hàng gạo tên là Từ Kí, phía bên cạnh có một con ngõ nhỏ, cứ đi thẳng vào sẽ nhìn thấy một khối đe sắt lớn, chỗ đó chính là nhà của ta”
“Được, ta đã nhớ kỹ, Tam sư huynh đi thong thả”
Sau khi Lục Cương rời đi, những người còn lại trò chuyện thêm một hồi, cảm thấy cũng đã đến lúc rồi liền lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại ba đệ tử nhỏ tuổi nhất.
Dương Đông Hùng uống một ngụm trà:
“Tiểu Cửu, luồng khí trong ngực con đã lớn đến mức nào rồi”
Về vấn đề tu luyện, Lương Cừ không muốn gạt người, sau cùng vẫn tổn hại đến lợi ích của chính mình, hắn thẳng thắn đáp:
“Ước chừng to bằng ngón trỏ”
Lời này vừa nói ra, Hồ Kỳ và Hướng Trường Tùng đều cả kinh:
“Sư đệ, ngươi mới chỉ học có một tháng mà, sao tiến độ lại nhanh như vậy? Cũng không thấy ngươi dùng dược!”
“Mấy hôm trước, ta lại bắt được một con Bảo Ngư”. Lương Cừ gãi đầu:
“Là một con cá chình, toàn thân có màu đỏ, phía sau mọc ra một cái đuôi trâu, ta khi ấy mừng rỡ như điên, trực tiếp hầm ăn luôn, ăn xong cả người phát nhiệt, đứng đánh quyền mãi, sau khi đánh xong, luồng khí trước đó chỉ to bằng một cái đũa đã lớn ngang ngón trỏ”
“Cá chình màu đỏ, có đuôi trâu sao?”
Hồ Kỳ và Hướng Trường Tùng lâm vào trầm tư, trong trí nhớ của bọn họ dường như không có loài Bảo Ngư nào như vậy?
“Dương Sư, người biết đây là cá gì không?”
“Ta cũng chưa từng nghe nói qua, nhưng vùng sông nước Giang Hoài này vô cùng rộng lớn, loài cá mà ta không biết có rất nhiều, cũng không có gì kỳ quái”. Dương Đông Hùng đưa ra kết luận.
Không biết là đúng rồi, vốn là ta đang nói bừa mà.
Ban đầu, Lương Cừ định nói mình lại bắt được một con cá chim sừng trâu, đó là loại cá có hiệu quả tốt nhất mà hắn từng biết, nhưng ngẫm nghĩ lại, loại cá này dường như cũng không đủ để khí huyết của hắn một phát tăng trưởng đến to ngang ngón trỏ được, cho nên hắn liền bịa bừa một con khác.
Thời hiện đại, ở sông ngòi biển cả cũng có rất nhiều giống loài không được biết tới, nói gì đến thời cổ đại như thế này.
Huống hồ, có cá vược huyết hồng 1 lượng bạc 1 cân, có cá chim sừng trâu 2 lượng bạc 1 cân, tất nhiên cũng sẽ có những con Bảo Ngư khác có giá tới 10 lượng hay 100 lượng bạc 1 cân, hiệu quả ra sao cũng không kỳ quái.
“Dù sao thì sư đệ không dùng dược mà có thể trong vòng một tháng luyện đến mức khí huyết to ngang chiếc đũa là thiên phú đã tốt lắm rồi, sư phụ nếu có thời gian có lẽ có thể giúp sư đệ ước lượng mệnh cách, xem xem thiên phú của sư đệ đến tột cùng như thế nào, sờ cốt vẫn là nhìn ra quá ít”
Mệnh cách?
Lại học được thêm một từ mới, Lương Cừ lẩm nhẩm thật kỹ, không rõ từ này có ý nghĩa gì.
Dường như nhìn được ra vẻ khó hiểu của Lương Cừ, Hồ Kỳ liền nói:
“Mệnh cách này cũng không phải chỉ vận mệnh trời sinh, mà là chỉ thiên phú, sư đệ có thể lý giải như vậy cũng được, còn cụ thể như thế nào, chờ kiểm tra qua mệnh cách liền rõ ràng”
Không ngờ Dương Đông Hùng lại lắc đầu:
“Trên tay ta giờ không còn hương tro nữa, công cụ không đầy đủ, phải một thời gian nữa mới có thể kiểm tra mệnh cách được”
Lương Cừ hỏi:
“Sư phụ, khi trước con có nghe Hồ sư huynh nói, chỉ cần luồng khí trong ngực to như ngón út là có thể đột phá cửa ải Da, khi trước con cũng không biết phải đột phá như thế nào cho nên cưỡng ép đè xuống bằng ngón trỏ, liệu có vấn đề gì không?”
“Con không cần lo lắng về việc này, không có gì khác cả, sau khi đột phá cửa ải Da vẫn phải tiếp tục tích lũy luồng khí trong lồng ngực, to như ngón út cũng chỉ là điều kiện thấp nhất để đột phá cửa ải mà thôi, to như ngón trỏ thì lại càng dễ đột phá hơn”