Chương 86: [Dịch] Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử

Đại Yêu (4)

Phiên bản dịch 5722 chữ

Lạch cạch, lạch cạch.

Những con cá trắng nhỏ xíu nhảy nhót trên thuyền ba lá.

“Khụ, khụ!”

Lương Cừ ngã gục trong khoang thuyền mà nôn mửa, hắn không rõ khi nãy lúc hít thở đã uống vào bao nhiêu nước, nhưng giờ bụng hắn rất căng.

“Ọe!”

Phảng phất như có một công tắc nào đó được mở ra, dạ dày co thắt lại, khi nãy còn không phun ra được gì mà hiện giờ Lương Cừ đã giống như cái vòi phun nước, chẳng khác gì buổi sáng sớm tỉnh dậy sau khi say rượu, ước chừng nôn tầm một phút mới phun ra hết chỗ nước trong dạ dày ra.

Dạ dày cuộn lên, đầu đau như muốn nứt ra, cơ bắp và xương cốt cả người đều phát ra âm thanh kêu rên, chỉ cần hơi dùng lực là cơ thể đã không ngừng run rẩy.

Dù làm thế nào cũng không thể giảm bớt được cảm giác đau nhức, sưng tấy, tựa như bị một con mãng xà quấn quanh rồi siết chặt, mạch máu bị đè ép đến mức gần như bị tắc nghẽn.

Khó chịu muốn chết, nhưng cuối cùng vẫn có thể sống sót.

Lại một cơn sóng to đánh tới, thuyền ba lá lay động kịch liệt, cằm của Lương Cừ va vào ván thuyến nhưng hắn không cảm giác được cơn đau nữa.

Lương Cừ gắng gượng nặn ra một tia khí lực, chống người lật lại, nằm ngửa trên thuyền, há to mồm hít thở, tựa như một lão giả sắp chết vì thiếu ô xy vậy.

Hắn cố găng hít vào càng nhiều không khí càng tốt để hoá giải trạng thái hiện tại của mình, ước chừng 15 phút sau, đại não trì độn mới có chút năng lực tư duy.

Kia, kia chính là Đại Yêu ở sâu bên trong vùng sông nước Giang Hòai sao?

Lương Cừ vẫn luôn nghe nói trên đời này có Đại Yêu, nhưng lại chưa bao giờ được gặp qua, không ngờ rằng hôm nay vậy mà lại có thể tận mắt nhìn thấy trận đại chiến của hai Đại Yêu, ngay cả mây đen trên bầu trời cũng bị đánh tan đi, mưa to cũng vì vậy mà ngừng lại.

Quá đáng sợ.

Nhìn như hai bên đang ở rất gần nhau, nhưng khoảng cách thực tế lại vô cùng xa.

Cho dù có như vậy, ngay khoảnh khắc hắn xoay người nhìn thấy bóng đen, nỗi sợ hãi lạnh băng kia vẫn như cũ, tựa như một bàn tay khổng lồ nắm chặt lấy trái tim hắn, cơ thể hắn lại không kìm được mà run rẩy.

Chỉ là tàn dư của trận chiến…Không! Đến cả tàn dư cũng không phải, chỉ là sau khi Đại Yêu kia rơi vào trong nước gây nên sóng to, suýt chút nữa đã khiến thuyền lật người chết.

Không thể tưởng tượng được nếu như đối diện ở cự ly gần thì sẽ là cảnh tượng tận thế đến mức độ nào nữa?

Chẳng trách ngư dân bến thuyền gần vùng sông nước Giang Hoài này đều truyền miệng nhau rằng không nên đi vào vùng nước sâu, chỉ sợ rằng đây là bài học xương máu mà bọn họ tích lũy bao đời nay, những lời cảnh cáo này đã khắc sâu vào gen của bọn họ rồi.

Không biết liệu Dương Sư có đối phó được Đại Yêu hình cầu kia không nhỉ?

Giờ phút này, Lương Cừ rốt cuộc hiểu ra vì sao tài nguyên dưới nước lại khó có thể thu hoạch như vậy.

Hoàn cảnh trong nước vốn không phù hợp để nhân loại sinh tồn, đối mặt với Đại Yêu như vậy, chỉ sợ là Võ Giả cảnh giới Trăn Tượng cũng khó mà đối phó được?

Còn về phần Đại Điểu tựa như liệt hoả kia, chỉ sợ là càng khó tránh khỏi cái chết.

Nhìn thì tựa như hai bên đều rơi vào trong nước, nhưng liệt hoả, chim, bất luận là từ nào cũng đều là khắc chế trời sinh đối với vùng sông nước Giang Hoài, mà Đại Yêu hình cầu kia hiển nhiên là yêu thú ở trong nước.

Xét về mặt hình thể, Lương Cừ vô cùng hoài nghi đó là một con cóc.

Toàn bộ quá trình hẳn là Cóc Đại Yêu nhận thấy sự tồn tại của Đại Điểu, cho nên mới nhảy ra khỏi mặt nước để vồ mồi, kéo Đại Điểu kia xuống mặt nước, chiến đấu ở sân nhà đương nhiên chẳng khác gì bắt ba ba trong vại.

Lương Cừ ghé vào khoang thuyền, loáng thoáng nghe thấy một tiếng chim hót thê lương, sau khi khôi phục được một ít khí lưc, hắn bò dậy nhìn qua, nhưng chỉ có thể nhìn thấy ở phía xa xa là tảng lớn sương mù dày đặc cùng với ánh lửa chợt lóe lên, còn lại không thể nhìn thấy gì nữa.

Mau chạy thôi, không phải cuộc vui nào cũng tham gia dược.

Lương Cừ sợ rồi, hắn cố nén nỗi đau nhức ở cơ bắp, cầm lấy mái chèo định chạy trốn.

Đúng rồi, A Béo đâu, A Béo thế nào rồi?

Rầm!

Cảm nhận được Lương Cừ đang kêu gọi, Nheo Béo trồi lên khỏi mặt nước, thân thể nó run lên bần bật, dòng nước quanh thân rung chuyển, nhưng may là không bị thương.

Mưa rền sóng to gió dữ đã hoàn toàn bị bỏ lại phía sau hàng chục mét, nơi đây chỉ còn lại những cơn sóng nước mềm nhẹ, nhưng A Béo hoàn toàn đã bị dọa sợ rồi.

“Nhanh, đưa ta về bến thuyền, quay về mau lên”

Nheo Béo cầu còn không được, Lương Cừ chèo thuyền theo sau, 15 phút sau, cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm nhìn thấy bờ sông.

Cơn sóng to kia cuốn Lương Cừ trôi đi rất xa, khi ấy lại đúng lúc hắn đưa lưng về phía bờ sông cho nên ngược lại đã giúp hắn rút ngắn lộ trình trở về.

Lương Cừ để Nheo Béo trở về trông coi củ sen cùng với Không Thể Động, rồi một mình một người trở lại bến thuyền.

Trên bến thuyền vẫn là một mảnh tối om, ánh đèn đều đã dập tắt, chỗ Trại Cá cũng không có tiếng người.

Những con thuyền nguyên bản đang sắp xếp có trật tự, nhưng dưới tác động của sóng nước và gió to, toàn bộ đều bị ép thành một đoàn.

Lương Cừ đành phải ở bên ngoài cùng bến thuyền tìm một cái cọc gỗ để buộc dây thừng vào, hắn nhìn xem khoang thuyền một chút, chỉ còn lại thúng cá và hòn đá cố định thuyền là vẫn còn đó, bởi thể tích đủ lớn cho nên không bị rơi xuống, còn lưới đánh cá hay thạch đao gì đó thì đều mất hết.

Bếp lò nằm ngổn ngang thành một đống trong gian chống thấm nước, áo bông mới mua bị ngấm nước trở nên ướt nhẹp, ngay cả tấm che phía trên gian chống thấm nước cũng không biết đã rơi đâu rồi, cả gian đều là nước bẩn.

Vớt lên áo bông nặng trình trịch vì thấm đẫm nước, Lương Cừ khóc không ra nước mắt.

Áo bông sau khi bị ngấm nước, lớp bông bên trong nhất định sẽ bị vón cục lại, nào còn được thoải mái như vậy nữa.

May là thúng cá vẫn còn đó, cá vược huyết hồng không bị rơi mất, không lỗ!

Bạn đang đọc [Dịch] Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử của Giáp Xác Nghĩ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    10mth ago

  • Lượt đọc

    53

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!