Khi lần nữa tỉnh lại, bầu trời vẫn một màu đen.
Trơng lúc hoảng hốt, Lương Cừ hơi có phần mơ hồ, phảng phất không biết hôm nay là năm nào, sau một hồi lặng im mới nhớ ra chuyện gì đang xảy ra.
Hắn vậy mà lại ngủ một giấc từ sáng cho tới tối.
Giờ đã là nửa đêm, Võ quán khẳng định không mở cửa, muốn tìm sư huynh cũng không có cách nào.
Nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa, hẳn là có ngư dân nào đó muốn chèo thuyền ra khơi, vậy hắn cũng xuống nước vậy, mài giũa năng lực dưới nước của mình một phen.
Lương Cừ nắm chặt tay, vung nắm đấm mạnh mẽ, trong lòng cảm thấy hưng phấn tột đỉnh.
Độ dung hợp với Trạch Linh đã gần tới 50%, hắn có dự cảm, có lẽ sau khi chân chính đột phá 50% sẽ nghênh đón một sự biến hóa hoàn toàn khác.
Cửa ải Da bên Võ Đạo cũng sắp đột phá, hắn sắp trở thành một Võ Giả chân chính.
Tuy rằng Võ Giả và Võ Sư có sự khác biệt, không được ăn bổng lộc, nhưng cũng giống như Tú Tài hay Cử Nhân, dù cho chỉ là Tú Tài cũng có khoảng cách rất lớn với người bình thường, là giấc mộng của biết bao nhiêu người.
Hai đường cùng nhau tiến lên, à, còn có A Béo và Không Thể Động nữa.
Hai thú tiến hóa cần điểm Tinh hoa Thủy Trạch ít hơn nhiều so với Lương Cừ, tiến độ giờ cũng hơn 50% rồi.
Có thể nói là ba đường cùng nở hoa.
Đến lúc đó, ở khu vực nước cạn của vùng sông nước Giang Hoài này, chỉ cần yêu thú ở vùng nước sâu không đi ra, Lương Cừ hoàn toàn có thể tự xưng là kẻ thống trị khu vực nước cạn, là đại ca của thị trấn Nghĩa Hưng!
Sau khi mặc xong quần áo, Lương Cừ đi dọc theo con đường đi vào bến thuyền.
Hôm nay, nhiệt độ giảm xuống sâu hơn, có lẽ trận mưa hôm qua là dấu hiệu cho việc không khí lạnh đã đến.
Đi đến bên bờ, ánh đèn thưa thớt, sáng sủa hơn rất nhiều so với tối hôm qua. Chẳng qua trên bến thuyền có không ít thuyền đỗ lại, nhiều hơn một nửa so với ngày bình thường, ngư dân tụ tập thành tốp năm tốp ba ở quán trà bên bờ, không biết đang thảo luận chuyện gì.
Lương Cừ muốn đi ra thuyền của mình, lại bị một thanh âm gọi lại.
“A Thủy, ngươi muốn chèo thuyền ra khơi à?”
Hắn quay đầu lại, phát hiện người mới lên tiếng là phụ thân của Lý Lập Ba – Lý Đại Khang, hắn liền đứng lại ở trên bờ:
“Đúng vậy, Lý thúc có việc gì sao?”
“Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ muốn hỏi ngươi một chút thôi, tiểu tử nhà ta sao hai ngày rồi còn chưa về? Nó có còn ở Võ quán không hay lại đi lêu lổng ở đâu rồi?”
Một âm thanh vang lên ngay sau đó, là phụ thân của Trần Kiệt Xương – Trần Thành:
“Đúng vậy, tiểu tử nhà ta cũng không thấy trở về, ta vốn định đi trấn Bình Dương tìm các ngươi, nhưng nghĩ tới việc ba nam nhân trưởng thành ở cùng nhau, cũng không đi lạc được nên không quản nữa, đúng lúc gặp ngươi ở đây, cũng muốn hỏi một chút”
“À, hôm qua ta về muộn, quên không bảo Lý thúc và Trần thúc, ba người bọn ta bởi vì biểu hiện tốt nên được Võ Sư nhìn trúng, đặc biệt dọn một phòng ở trong viện tử cho bọn ta ở lại, cho nên vẫn không trở về mà chuyên tâm luyện võ”
Hai người Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương bị thương, còn đều ở trên mặt, bọn họ ngại về nhà khiến cha mẹ lo lắng cho nên trước đó đặc biệt nhờ Lương Cừ hỗ trợ nói giúp đôi lời.
Trước đó vài ngày, Lương Cừ cứu giúp một nhà Trần Khánh Giang, khiến cho hình tượng của hắn ở trong mắt người thị trấn Nghĩa Hưng có thay đổi cực lớn, còn xa mới sánh ngang người được kính ngưỡng nhưng ít nhất nói chuyện vẫn có thể khiến người khác tin tưởng.
Kết quả là hắn trở về liền vội vàng đi bắt Bảo Ngư, rồi lại gặp phải trận chiến của hai Đại Yêu, kinh hồn táng đảm, nào còn nhớ đến việc này, giờ bị hỏi đến mới nhớ ra.
Còn về việc mình trở thành đệ tử chân truyền…
Phú quý mà không trở về cố hương, chẳng khác nào mặc áo gấm đi đêm.
Lương Cừ rất muốn nói, nhưng nhìn ngư dân tốp năm tốp ba xung quanh, hình như cũng không phải là thời cơ thích hợp.
Nghẹn ở trong họng không nói ra thành lời được.
Sau khi Trần Thành và Lý Đại Khang nghe xong, trên mặt hai người như nở hoa, ôm lấy bả vai huynh đệ ngư dân xung quanh mà hô to:
“Nghe thấy không, nghe thấy không, con trai ta được Võ Sư nhìn trúng! Con trai ta được Võ Sư nhìn trúng đấy”
“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, chúc mừng, chúc mừng”
“Ta thấy ba tiểu tử A Thủy, A Kiệt và A Xương từ nhỏ đã không giống người khác, là ba tiểu hài tử cơ linh nhanh nhẹn nhất trong thôn chúng ta, ngươi nhìn xem, quả nhiên là có tiền đồ mà”
“Lạ thật đấu, thị trấn Nghĩa Hưng chúng ta đã từng có Võ Giả chưa? Một phát có tận ba người liền sao?”
“Từng có mấy người thì phải, nhưng hình như đều dọn lên trấn Bình Dương rồi, không trở về nữa”
Ánh mắt mấy ngư dân xung quanh đều thay đổi, không quan tâm trong lòng có không thoải mái thế nào, trước mặt vẫn phải nói lời hay.
“Ha ha ha, cùng vui, cùng vui, nếu như thật sự trở thành Võ Giả, ta sẽ mời các ngươi uống rượu”
Lý Đại Khang và Trần Thành lúc này như hận không thể nói hết cho mọi người nghe con trai mình có tiền đồ rồi.
Kiếp trước, Lương Cừ đã nhìn quen cảnh tượng này rồi, hắn lắc đầu, muốn đi lên thuyền nhưng lại bị Lý Đại Khang ngăn lại.
“A Thủy, lúc nãy ta gọi ngươi lại, quên mất không nói rõ với ngươi, ngươi biết tối qua có mưa to không?”
“Biết chứ, làm sao vậy?”
“Vậy ngươi không biết đêm qua có Hà Thần hiển linh sao!”
Vẻ mặt Lương Cừ trở nên bối rối:
“Hà Thần?”
“Đúng vậy, Hà Thần nhảy ra từ trong sông, bắt được một con Đại Điểu bốc lửa! Bầu trời cũng bị đánh nát, vẫn nên chờ hai ngày nữa rồi hãy ra khơi, để Lý Chính tìm mấy nhà giàu đi đầu, mỗi nhà bỏ ra chút tiền, làm lễ tế Hà Thần, chờ sau khi hiến tế xong lại ra khơi, bằng không giờ ra khơi cũng không yên tâm”
Ngư dân ở cạnh bên liên tục gật đầu.
“Đúng vậy, Hà Thần hiển linh khẳng định là muốn hiến tế, bằng không chọc cho lão nhân gia không cao hứng, bắt không được cá chỉ là việc nhỏ, Hà Thần tức giận mới là chuyện lớn!”