Ôn Hân được dân làng Dương Thạch Tử công nhận cô là biết rõ đấy, nhưng được công nhận đến mức này cô vẫn có chút thụ sủng nhược kinh, sáng sớm, nhận được vài phần ăn sáng, tuy chất lượng bên trong không giống nhau, nhưng rốt cuộc cũng là một phần tâm ý.
Lưu Du Du không khách khí tỏ vẻ muốn giúp Ôn Hân chia sẻ gánh nặng ngọt ngào này.
Lưu Du Du trải qua thời gian dài huấn luyện ở Dương Thạch Tử, cũng không chọn ba chọn bốn như lúc mới tới nữa, nhìn thấy bánh bột ngô trộn với bột mì trong mấy hộp cơm cũng cảm thấy rất thỏa mãn, chứ đừng nói đến còn có một chậu canh thịt viên, hai người liền ăn một bữa sáng vô cùng hài lòng.
Buổi chiều sau khi xuống đất, Ôn Hân xách mấy hộp cơm chuẩn bị đi trả lại, trên đường vừa vặn gặp Vương Đại Lực đang lang thang trên cánh đồng.
" Đồng chí Đại Lực, cảm ơn vì bữa sáng của đồng chí!" Ôn Hân cười đi qua, tìm hộp cơm trong giỏ trả lại cho Vương Đại Lực.
Vương Đại Lực vội vàng nhận lấy, ngây ngô cười nói, "Mẹ tôi nói mời cô đến nhà tôi hợp tác ăn cơm, nếu không...!Hiện tại cùng tôi về đi, mẹ tôi hôm nay làm rất nhiều đồ ăn ngon! "
Ôn Hân dịu dàng cười cười, "Cảm ơn anh, đồng chí Đại Lực, cũng thay tôi nói với thím một tiếng, cảm ơn bà ấy, nhưng tôi đã tìm được nhà hợp tác ăn cùng rồi, không qua được, thật xin lỗi.
"
Vương Đại Lực choáng váng miệng há hốc nhìn Ôn Hân, "Sao có thể? Nhà ai? Cơm nhà tôi so với cơm của Thiết Ngưu cùng Trần Đại Tráng còn tốt hơn, nhà bọn họ ngay cả trứng gà cũng không nỡ cho cô ăn, cô sao có thể đến nhà hai người bọn họ hợp tác ăn cơm đây! "
Ôn Hân nhìn Vương Đại Lực trước mắt cười, "Làm sao anh biết là bọn họ? "
Vương Đại Lực ngẩn người lúng túng giải thích một chút, "Tôi...Tôi đoán vậy.
"
Ôn Hân cười cười, "Không phải hai nhà bọn họ, tôi đến nhà Tiểu Hắc Tử cùng hợp tác, nhưng vẫn cảm ơn đồng chí Đại Lực.
"
Gia đình Tiểu Hắc Tử? Vương Đại Lực đứng trên bờ ruộng, nhìn bóng dáng mảnh mai dần dần đi xa, có chút nhụt chí, nhà tiểu Hắc Tử kia có cái gì tốt để đáp ứng chứ, nhà nó nghèo như vậy! Nhưng mà không phải là hai nhà kia cũng làm cho hắn thoáng an tâm.
Chị dâu Phúc Khí nhà ở Dương Thạch Tử cũng không tồi, người trong nhà cô ấy cũng đơn giản, chỉ có một người em trai, một mẹ già, và chồng là con rể tới ở rể, cho nên mới nói cùng tên của cô ấy giống nhau, rất có phúc khí! Cuộc sống đó có thể nói là tương đối thoải mái, không có mẹ chồng tức giận, trong nhà đều là lao động.
Ôn Hân tới trả lại hộp cơm, cô ấy cũng vô cùng nhiệt tình mời Ôn Hân đến nhà hợp tác ăn cơm, còn giải thích chi tiết từng thành viên trong gia đình cùng với ưu thế của nhà mình.
Ôn Hân chống đỡ không nổi sự nhiệt tình của chị dâu Phúc Khí, đành phải hết lần này đến lần khác nói cảm ơn, cũng nói mình đã tìm nhà Tiểu Hắc Tử hợp tác.
Chị dâu Phúc khí đỏ bừng mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm Ôn Hân, cô ấy hiển nhiên không tin ở Dương Thạch Tử này còn có thể tìm được nhà nào tốt hơn nhà của mình.
Sau khi Ôn Hân nói ra nhà Tiểu Hắc Tử, cô ấy sững sờ một lúc lâu, nhìn Ôn Hân nghiêm túc nói, " sao em có thể đến nhà bọn họ hợp tác.
"
"Nhà bọn họ làm sao vậy?" Ôn Hân kỳ thật lúc này cũng muốn nhìn xem thái độ của người trong thôn.
Chị dâu Phúc khí vội vàng cho Ôn Hân Hiểu lấy lợi và hại, "Nhà họ xuất thân không tốt, đây cũng là do hai năm nay danh tiếng không quá quan trọng, bằng không thì nhà họ, mỗi ngày đều bị bắt đi, thế hệ cũ trong thôn đều ở nhà họ làm trưởng công hoặc tá điền, sau này nhà nước đánh thổ hào phân chia đất, đánh địa chủ mới đem nhà họ chuyển đến đây, nhà họ từ tổ tiên đều lòng dạ hiểm độc, mệnh cũng không tốt, nam nhân cũng đều đã chết, em xem hiện tại trong thôn có ai dám cùng nhà họ lui tới.
Em cũng đừng qua lại với nhà họ nữa, nghe theo chị, qua nhà chị hợp tác, thức ăn nhà chị khẳng định không thể kém hơn nhà Lương Cao Tử.
Kỳ thật nhà Lương Cao Tử căn bản không tốt chút nào, mẹ Cao Tử kia thì là người keo kiệt, chúng ta ở một thôn chị biết rõ nhất là bà ấy, em liền đến nhà chị đi.
"
Ôn Hân nghe chị dâu Phúc Khí nói, đều là chuyện cũ này, không khí của những năm thập niên bảy mươi có lẽ đều là như vậy, xuất thân đại biểu cho tất cả, vấn đề chính trị là lớn nhất.
Tuy rằng chị dâu Phúc Khí kiên trì bảo Ôn Hân đến nhà hợp tác ăn cơm, nhưng Ôn Hân tỏ vẻ đã sớm cùng nhà Tiểu Hắc Tử thương lượng xong, bởi vậy không tiện cự tuyệt,chị dâu Phúc Khí thấy Ôn Hân có chủ kiến như vậy nói không được, cũng thập phần sảng khoái buông tha, lập tức khen Ôn Hân là người thành thật, lúc này mới bỏ qua.
Vốn tưởng rằng tất cả đã chấm dứt ở đây, nhưng lúc chị dâu Phúc Khí đưa Ôn Hân ra cửa lại thần bí kéo tay áo cô lại.
Cô nhìn Ôn Hân nháy mắt, "em gái, chị dâu nhìn em thật sự là một cô gái tốt, hai chúng ta tính tình cũng giống nhau.
Em vừa rồi cũng đã xem qua điều kiện nhà chị, em tìm khắp Dương Thạch Tử xem, cũng không nhất định có thể tìm được nhà nào có điều kiện tốt như vậy, em trai chị em cũng thấy rồi, cũng có một chút sức lực, chị đã hỏi qua nó, nó rất yêu thích em, em xem, nếu không, chị dâu cho hai người làm đối tượng? "
Ôn Hân bị chị dâu Phúc Khí nhiệt tình dọa sợ, vội vàng xua tay, " chị Phúc khí, cái này...!Em, em vẫn chưa có ý định tìm đối tượng! "
Chị dâu Phúc Khí cho rằng Ôn Hân thẹn thùng, " Ôi, em đừng ngại! Chị dâu phân tích cho em xem, nhà này chính là chị làm chủ, chị là người như thế nào em còn không biết sao? Nhà chị không có nhiều việc như vậy! Em gả tới đây nhà chúng ta tốt hơn nhiều, khẳng định không chịu thiệt thòi.
Chị dâu Phúc Khí càng nói càng đi xa, trực tiếp đều nói đến chuyện sau khi kết hôn, Ôn Hân vội vàng cắt đứt giấc mộng đẹp của chị dâu Phúc Khí, "chị, chị dâu, chị nghe em nói, em biết chị là có ý tốt, nhưng việc này, hiện tại còn quá sớm, em còn chưa muốn tìm đối tượng! "
Chị dâu Phúc Khí thấy Ôn Hân thái độ kiên quyết, tiếc nuối nói, " ôi, cô gái lớn rồi không cần da mặt mỏng như vậy, em xem anh rể em là con rể tới cửa, nhưng sống so với nhà nào cũng tốt hơn? Nhưng em mới đến Dương Thạch Tử cũng chưa lâu, có thể là do chị dâu nóng nảy, bất quá nếu như em muốn tìm người thì phải cân nhắc em trai chị đó, đứa nhỏ Đại Tráng này thật sự, nhất định có thể đối tốt với em.
"
Ôn Hân thiên ân vạn tạ một bên khéo léo cự tuyệt một bên vội vàng bước nhanh rời khỏi nhà chị dâu Phúc Khí nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho mình.
Trên đường trở về, cô không tự chủ được nghĩ đến người tên Đại Tráng này, cùng chị dâu phúc khí giống như một cái khuôn khắc ra hai chị em, trên khuôn mặt hai cái gò má đỏ bừng, Ôn Hân nhịn không được rùng mình một cái.
Buổi tối Ôn Hân tự nhiên là đến nhà Tiểu Hắc Tử ăn cơm, đem một chút canh thịt viên cuối cùng ra ăn, lại đem tiền cơm đã chuẩn bị sẵn cho mẹ Hắc Tử, cô một lần cho mười đồng, nói xem như là tiền ăn ba tháng, một ngày một hào tiền ăn cũng không cao, đến lúc đó lại đem lương thực phân chia trong nhà ăn trực tiếp mang tới, Ôn Hân tính toán cũng đủ ăn.
Tiền này đối với mẹ Hắc Tử giờ phút này mà nói chính là đưa than trong tuyết, trực tiếp giải quyết vấn đề học phí của Tiểu Hắc Tử.
Tiểu Hắc Tử năm nay mới học trung học cơ sở, học phí một năm so với tiểu học còn đắt hơn, một năm phải năm đồng.
Đất hoang của Ôn Hân bởi vì bị Triệu Thắng Quân khai hoang xong rồi, hiện tại lại không phải mùa gieo hạt, bởi vậy hai ngày nay cô nhàn rỗi phát hoảng, vừa lúc Tiểu Hắc Tử lên trường học trong trấn để báo danh, Ôn Hân cũng xung phong xin nghỉ một ngày, theo Tiểu Hắc Tử đi lên trấn.
Nếu đã lên trấn, Ôn Hân liền nhịn không được muốn đi chợ đen một chuyến, buổi sáng thức dậy, tất cả mọi người đều đi làm, Ôn Hân ở trong phòng bếp bận rộn làm hai chậu bánh táo lớn, Ôn Hân tính toán, nếu còn dựa theo giá lần trước, lần này mình trực tiếp có thể đem thức ăn của mấy tháng kiếm ra, thuận tiện còn có thể mua chút thịt về cải thiện bữa ăn.
Ôn Hân đặc biệt hỏi mẹ Hắc Tử mượn một cái giỏ sâu một chút, đem chậu bánh táo bỏ vào, đeo trên lưng đi theo Tiểu Hắc Tử đi lên trấn.
Đến thị trấn Dương Sơn, Ôn Hân trước tiên đi theo Tiểu Hắc Tử đến trường của cậu tham quan một vòng, Tiểu Hắc Tử báo danh xong, Ôn Hân liền đi vào ngõ chợ đen bên cạnh.
Đã lâu lắm rồi cô không đến chợ đen, nhưng đã có kinh nghiệm lần trước, lần này Ôn Hân đặc biệt dựa vào trang phục của mọi người ở Dương Thạch Tử, trên đầu quấn một cái khăn lớn, cố gắng không phô trương.
Ôn Hân vẫn chọn địa điểm lần trước, vừa mới buông sọt xuống, liền có người tới tìm cô, Ôn Hân quay đầu nhìn, người này quá quen thuộc, " đùi..." Ôn Hân nhịn không được kinh ngạc hô lên, ba chữ đùi vàng thiếu chút nữa thốt ra.
Đùi vàng đối diện hồ nghi nhìn Ôn Hân có chút quá mức hưng phấn.
Ôn Hân vội vàng kiềm chế vẻ mặt của mình, xấu hổ nói, "À, đùi.....!Ý em là, cái đó, hôm nay! Hôm nay...!Thật trùng hợp, gặp chị ở đây, chị Nguyệt Như.
"
Lưu Nguyệt Như nhìn Ôn Hân, " cô biết tôi? "
Ôn Hân cười nói, "Không phải lần trước chị từng đổi mì sợi với em sao, Tiểu Hắc Tử nói với em, mì sợi của chị thật sự rất ngon.
Em cũng không nỡ ăn hết, hiện tại vẫn còn một nửa.
"
Lưu Nguyệt Như ôn nhu nói, " thanh niên trí thức Ôn, bánh táo của cô cũng rất ngon, tôi đây không phải vừa nhìn thấy cô đến liền đến xem cô có phải lại làm hay không, mua thêm mấy khối mang về.
"
"Chị dâu chị cũng biết em sao?"
Lưu Nguyệt Như cười hướng Ôn Hân giơ ngón tay cái, " cô bây giờ chính là người nổi tiếng ở Dương Thạch Tử, ngày đó tôi cũng nhìn thấy, nữ trung hào kiệt! Tuyệt vời! "
Ôn Hân mừng thầm, miệng cũng không khép lại được, chiếm được đùi vàng tán thưởng, ấn tượng không tệ, sau này muốn cô ấy giúp đỡ cái gì, hẳn là dễ nói chuyện, cuộc sống cũng không cần quá đẹp như vậy nha.
Lưu Nguyệt Như không biết vì sao Ôn Hân lại cười như một con mèo trộm cá, tiến vào chủ đề, " thanh niên trí thức Ôn, hôm nay cô có đem theo bánh táo không? "
Ôn Hân hoàn hồn, vội vàng nói, " Có, chị muốn mấy khối, lần sau chị muốn ăn thì nói, trực tiếp đến ký túc xá thanh niên trí thức tìm em, em ở Dương Thạch Tử là có thể làm cho chị.
"
Lưu Nguyệt Như cười rộ lên trên mặt có hai lúm đồng tiền, nói chuyện phi thường ôn nhu, "Vậy cám ơn cô, hôm nay lấy cho tôi thêm mấy khối đi, tôi vừa lúc mang về cho mẹ chồng ăn.
"
Thật là một người con dâu tốt! Ôn Hân vừa khen vừa liên tục đưa vào trong cái chậu mà cô ấy đưa tới, thẳng đến khi chất đầy không thể thêm vào được nữa.
Thật vất vả mới gặp được một đại gia không thiếu tiền như vậy, cô không nương tay chút nào, dù sao không gian của cô ấy chính là một cái tủ lạnh nhỏ, đồ đạc bỏ vào lại không hỏng được, chậm rãi ăn đi!
Ôn Hân tràn đầy nhiệt huyết, Lưu Nguyệt Như cũng đành phải bất đắc dĩ.
Lúc tính tiền, một phần không ít tính cho cô, Ôn Hân cầm một đồng tiền cùng mấy tấm vé lương thực quốc gia, mừng rỡ dị thường.
Đùi vàng quả nhiên là đùi vàng!
Nhìn Lưu Nguyệt Như, Ôn Hân đột nhiên nhớ tới kẹo thỏ trắng của mình đã ăn hết, nhưng kẹo này ở thập niên bảy mươi coi như là hàng hiếm, Ôn Hân lúc trước còn có chút khổ não, trước mắt vừa vặn cùng đùi vàng ầu cứu.
Bởi vì đều đến từ một thôn, Lưu Nguyệt Như cũng rất dễ nói chuyện, cô ấy đem bánh táo bỏ vào giỏ của mình, cầm một miếng vừa ăn vừa nói với Ôn Hân, " kẹo thỏ trắng này là sản xuất tại Thượng Hải, nơi này rất khó mua được.
"
"Vậy có kẹo khác cũng được, không gạt chị, em có tật xấu hạ đường huyết, trên người lúc nào cũng phải chuẩn bị chút kẹo đường, bằng không rất dễ dàng té xỉu, nếu sau này chị đi đâu nhìn thấy giúp em lưu ý một chút, bao nhiêu tiền em đều mua." Ôn Hân biết không gian của cô ấy có tồn không ít, kẹo hiện đại khẳng định có.
Lưu Nguyệt Như nhìn Ôn Hân, tò mò hỏi, "Ngày đó nhìn thân thể cô tốt như vậy, có thể vung cuốc làm việc nặng nhọc, còn có thể hạ đường huyết sao? "
Ôn Hân bất đắc dĩ nghĩ thầm, ai bảo cô là nữ chính đây, ai có thể có ngón tay vàng tốt như cô đây! "Đúng vậy, từ nhỏ đã có bệnh này, phải ăn đồ ngọt."
Lưu Nguyệt Như gật gật đầu hiểu ý mà không hỏi thêm câu nào nữa.
Hai người tán gẫu hai câu, Ôn Hân thuận tiện cùng cô ấy xin chỉ giáo kinh nghiệm đi vào chợ đen, " chị dâu Nguyệt Như, trên thị trường chợ đen này an toàn hay không an toàn? Em nghe nói nếu bị đội điều tra bắt được, sẽ bị chụp cho cái mũ đầu cơ trục lợi, thế lúc nào đi lên đây bán đồ thì mới an toàn? "
Lưu Nguyệt Như nghe được Ôn Hân hỏi, một khuôn mặt nhỏ nhắn mờ mịt, gặm bánh táo nói, " cô cẩn thận một chút đừng nói với người khác là được, bình thường không có người đến kiểm tra! Dù sao tôi cho tới bây giờ chưa từng gặp phải, người trên trấn Dương Sơn cũng đều rất tốt, không có người xấu gì, rất thiện lương, cô không cần lo lắng.
"
Ôn Hân gật gật đầu yên tâm, hoá ra lại chợ đen này an toàn như vậy? Bất quá nếu ngay cả Lưu Nguyệt Như đã nói như vậy, Ôn Hân cũng không nghi ngờ gì nữa.
Một buổi chiều hai người nói chuyện rất vui vẻ.
Ôn Hân biết tình huống của Lưu Nguyệt Như, cho nên nói chuyện cũng rất hợp ý.
Chồng của Lưu Nguyệt Như ở trong quân đội, quanh năm không ở nhà, cô ấy ở một mình, cho nên thường xuyên đi chợ đen làm buôn bán.
Bất quá nghe Lưu Nguyệt Như nói Ôn Hân mới biết được, bánh táo của mình cũng rất được hoan nghênh, ngày đó cô lần đầu tiên đến bán, ngày hôm sau liền có người đến hỏi thăm.
Lời Lưu Nguyệt Như nói không sai, Ôn Hân ở tại chỗ cũ bán trong chốc lát, liền liên tục có người đến mua bánh táo, Lưu Nguyệt Như cũng sang một bên buôn bán, bánh táo của Ôn Hân giá rẻ, so với mẩu vụn của bánh điểm tâm ở cung tiêu xã chỉ đắt hơn một chút, nhưng lại là thứ tốt hàng thật giá thật, bởi vậy nên rất được hoan nghênh, đến buổi chiều, cũng bán đi hơn phân nửa.
Lưu Nguyệt Như không biết mua bán cái gì trên thị trường chợ đen này, dù sao cô ấy cũng đi sớm hơn Ôn Hân, bởi vì hai người đều quen thuộc, trước khi trở về thôn, cô ấy đặc biệt tới tìm Ôn Hân chào tạm biệt, còn cẩn thận lấy ra một gói kẹo nho nhỏ, một túi kẹo dẻo không có giấy gói.
"Vừa rồi vừa vặn gặp được một người quen, anh ta đổi cho tôi, nói là trong nhà làm, không phải kẹo thỏ trắng lớn, nhưng cũng là đường sữa, không biết cô cảm thấy có được không?"
Ôn Hân nào có gì không vui, vui vẻ liền tiếp nhận, Ôn Hân lại đem vé cơm cùng tiền vừa mới lấy từ chỗ Lưu Nguyệt Như trả lại, nữ chủ mừng rỡ lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ của mình, trong sách, nữ chủ mắc chứng tích tiền, là một người mê tiền.
Nữ chính Lưu Nguyệt Như vô cùng hài lòng rời đi.
Nhìn Lưu Nguyệt Như xoay người đi ra ngõ chợ đen, Ôn Hân không biết vì sao đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Tiếp theo, chờ bóng dáng nữ chính biến mất ở ngõ, Ôn Hân liền nhìn thấy một người đàn ông cùng chiếc băng đô màu đỏ từ ngõ bên kia đi ra.
Trong khoảnh khắc chiếc băng đô màu đỏ cùng ôn Hân giao nhau, rồi chỉ vào cô lớn tiếng mở miệng: "Vị đồng chí kia, cô đang làm gì vậy? "
Ôn Hân bị dọa đến run rẩy!
Cô mờ mịt nhìn vào người đàn ông của đội điều tra hung thần ác sát trước mắt, lại nhìn nữ chủ đã biến mất không thấy! Đột nhiên lĩnh ngộ một chuyện, trong đầu xuất hiện bốn chữ to: "Hào quang nữ chủ! "
Lưu Nguyệt Như mới là nữ chính của quyển sách này! Mà Ôn Hân cô tuy rằng xuyên sách, nhưng vẫn chỉ là một nữ phụ!
Lần trước đến chợ đen, nữ chính ở đây, cô an toàn bán hết bánh táo, nữ chính vừa đi, tiền của cô đã bị cướp.
Lần này tới chợ đen, nữ chính ở đây, chợ đen gió êm sóng lặng, hiện tại chân trước của nữ chính vừa đi, đội điều tra chân sau đã tới?
Cái gọi là "hào quang nữ chính" là gì? Là nữ chính lăn lộn trên thị trường chợ đen này nhiều năm như vậy, chưa từng gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào! Một, hai, tất cả, không, có! Tất cả NPC đều đối tốt với nữ chính, làm cho nữ chính kinh doanh thoải mái, để cho nữ chính cảm nhận được lòng tốt và vẻ đẹp của Thị trấn Dương Sơn!
Còn Ôn Hân thì sao, một nữ phụ đáng thương, chợ đen này cũng chỉ mới đến hai lần! Một lần gặp phải cướp bóc, một lần gặp đội điều tra, đến một bộ đầy đủ.
Ôn Hân không khỏi cảm khái, nữ phụ quả nhiên đều là con nuôi của tác giả!.