Cũng may lúc này Hiểu Hiểu đang mải quấn quýt với mấy món đồ xinh đẹp mới lạ nên không để ý tới chút mờ ám nho nhỏ của cha mẹ…
Sau khi nộp tiền cho vợ, Văn Trạch Tài ngồi xuống bàn tiếp tục sự nghiệp dùi mài kinh sử. Tuy sách giáo khoa thời này không khó khăn, lắt léo như thế kỷ 20 nhưng Văn Trạch Tài vẫn phải dốc hết tâm trí thu nạp kiến thức bởi thi đại học là bước đi mấu chốt, quyết định cuộc sống của cả gia đình trong tương lai. Vậy nên anh buộc phải thi đậu.
Sáng sớm hôm sau, khi trời vẫn còn nhá nhem tranh tối tranh sáng, Triệu Đại Phi đã đến gọi Văn Trạch Tài.
Hai anh em vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa đi thẳng ra phía đầu thôn. Lúc này, người dân đã lục tục thức dậy nổi lửa nấu bữa sáng cho nên không ít người phát hiện ra Văn Trạch Tài cùng Triệu Đại Phi. Bọn họ không khỏi lắc đầu ngao ngán:
“Cứ tưởng rằng lãng tử quay đầu hoá ra vẫn chứng nào tật nấy.”
“Đúng là chó không bỏ được tật ăn phân. Kiểu này ông Điền đội trưởng lại mệt rồi đây.”
Bao nhiêu thanh niên đàng hoàng tử tế không gả, tự nhiên gả con gái cho một kẻ chẳng ra gì quá bằng huỷ hoại cả đời con bé. Và thế là ấn tượng dành cho Văn Trạch Tài mới tốt lên một chút thoắt cái lại bị đẩy về số âm.
Cùng lúc ấy, Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi đã đi bộ tới huyện thành. Nhưng Văn Trạch Tài không tới cầu Lương Kiều như đã hẹn mà dẫn Triệu Đại Phi đi tìm Hồng về binh (1).
Hiện nay nhà nước đang thắt chặt luật lệ, ráo riết truy bắt đám người ngầm giao dịch chợ đen, đầu cơ trục lợi thế nên thị trấn nào cũng thành lập một trụ sở Hồng vệ binh.
Tình cờ gặp một đồng chí ở ngoài cổng trụ sở, Văn Trạch Tài lập tức tiến lên trình báo. Sau khi nghe xong, người này nghiêm giọng hỏi: “Các anh tận mắt nhìn thấy có người tiến hành trao đổi mua bán?”
Văn Trạch Tài bày ra vẻ mặt chính nghĩa, hùng hồn đáp: “Thưa đồng chí cán bộ, chúng tôi không nhìn thấy nhưng có người thuê chúng tôi làm nhiệm vụ canh chừng. Thế nhưng bởi vì bản thân là người dân lương thiện, luôn nghiêm chỉnh tuân thủ pháp luật mà nhà nước đã đề ra nên chúng tôi không chấp nhận tiếp tay cho bọn xấu mà quyết định tới đây trình báo để các đồng chí tóm gọn bọn chúng, duy trì trật tự trị an cho quần chúng nhân dân.”
Đồng chí vệ binh thẳng thắn nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì hai anh cũng thuộc cái đám du thủ du thực. Liệu có phải mấy anh bắt tay với nhau tính gạt chúng tôi không?”
Văn Trạch Tài nhăn nhăn nhó nhó: “Có cho mười cái mạng chúng tôi cũng chả dám. Nếu anh không tin thì lát nữa các anh cứ núp vào chỗ tối, hai chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm nội gián thông báo tin tức. Chúng ta nội ứng ngoại hợp, bắt trọn lũ sâu mọt của xã hội.”
Sau khi suy nghĩ một lát, đồng chí vệ binh gật đầu đồng ý nhưng vẫn không quên hăm doạ: “Nếu các anh dám giở trò thì đừng chắc tôi không khách khí.”
Văn Trạch Tài liên tục xua tay: “Không dám, không dám, tất nhiên là chúng tôi không dám rồi.”
Xong xuôi, Văn Trạch Tài kéo Triệu Đại Phi quay lại điểm hẹn, cũng chính là chân cầu Lương Kiều.
Tuy nhiên lúc này Triệu Đại Phi đang cực kỳ rối bời, không thể nào lý giải tại sao đại ca lại đi nước cờ này. Cậu ta ngô nghê hỏi: “Đại ca, sao không xử bọn chúng bằng quy tắc giang hồ cho gọn, tự nhiên đi báo chính quyền làm gì?”
Văn Trạch Tài lắc đầu: “Cậu nghĩ tại sao bọn chúng phải ráo riết tìm kẻ chết thay. Điều này chứng minh chuyện buôn lậu đã bị phát giác. Nếu muốn che giấu thì buộc phải có kẻ đứng ra chịu tội. Sau khi thành công đẩy hai chúng ta ra làm chốt thí, bọn chúng nghiễm nhiên an toàn.”
Đáng tiếc đã giải thích đến thế rồi mà Triệu Đại Phi vẫn mù mà mù mờ chả hiểu gì.