Lưu Nhất Nguyệt dắt con vào bếp, để con ngồi trên ghế đẩu cho mấy anh chị em nhỏ chơi đùa cùng nhau.
Chị ta làm như không có chuyện gì xảy ra, xắn tay áo lên nhanh chóng bóc tỏi, mở miệng nhỏ giọng nói: "Có phải các em gây sự với thanh niên trí thức Trần không? Vừa rồi chị nghe thấy cô ấy lớn tiếng mách với thanh niên trí thức Nhiếp đấy."An Tri Hạ và Phí Tranh nhìn nhau, không trả lời, cũng không đuổi chị ta rời đi."Nhưng thanh niên trí thức Nhiếp không để ý đến cô ấy, cô ấy tức giận dậm chân đi ra ngoài.
Ba người đó đến từ cùng một nơi, nhưng chị nghe nói gia cảnh của thanh niên trí thức Trần không tốt bằng hai người đó, nhưng cô ấy lại có gan mặt dày đi đến trước mặt nam thanh niên trí thức người ta bám đít.""Nam thanh niên trí thức không đuổi được cô ta, thế là ngầm thừa nhận có thêm một cái đuôi nhỏ.
Nhìn mà xem, người ta mò cho mình một công việc nhân viên quản lý nhà kho thoải mái sống, nhận được công điểm như bình thường, được nhiều lợi ích lắm." Cậu bé Trịnh Giai Minh hai tuổi lần này trước khi ra khỏi cửa đã được mẹ dặn đi dặn lại, không còn mở miếng đòi ăn nữa, nhưng hai mắt mở to dính chặt vào bát bã dầu không nhìn đi chỗ khác.Cô bé nhỏ gắt gao giữ chặt cái bát, trừng mắt nhìn lại, nhỏ giọng dữ dằn nói: "Có nhìn cũng không cho mày ăn, đây là chúng tao giúp chị làm việc nên được thưởng." Trịnh Giai Minh lại mở miệng muốn khóc, Lưu Nhất Nguyệt thấy vậy lập tức đưa tay bịt miệng cậu ta: "Đi chơi với dì Lan của con đi, đợi lát nữa chúng ta ăn cơm sau."Bé con lập tức nín khóc, đứng dậy chạy đi."Dì Lan, con muốn uống nước đường đỏ…" Nghe thấy giọng nói tức giận đó, toàn thân An Tri Hạ cảm thấy vô cùng thoải mái.Mười mấy người ăn cơm, hầu hết đều là thanh niên sức dài vai rộng, An Tri Hạ không ngại ngần dứt khoát làm một bàn ăn lớn.
Thịt lợn hầm rau củ, thịt gà luộc, thịt khô xào đậu giác, trứng chiên rau tần, đậu phụ kho trứng, khoai tây bào sợi chua cay, canh chả cá.
Khi nấu ăn còn chiên thêm một khoanh bánh bột ngô bên cạnh nồi, mặt trong mặt dưới chín mềm, mùi thơm của thịt quyện vào bên trong, sau khi bỏ vào nồi canh gà đậm đặc ngâm, còn ngon hơn cả ăn thịt trực tiếp.Nhiếp Nghĩa Xương trực tiếp mang một bình rượu xái tới, cười hề hề nói: "Lỗi Tử tài trợ, loại hàng tốt này ngoài thị trường không có, chuyên cung cấp cho cán bộ trong nhà máy, hôm nay chúng ta may mắn có lộc ăn." Rượu ngon, thức ăn ngon, những người đàn ông ăn uống rất hăng hái vui vẻ, thậm chí còn quét sạch cả đáy bát, ôm bụng ngồi tại chỗ trò chuyện rất lâu.Sau khi con gái trưởng thôn mang nồi đến thì lập tức rời đi.An Tri Hạ còn không kịp nhìn thấy cái bóng.Trong tiểu thuyết, đây chính là người vợ đáng thương bị An Tri Thu bỏ rơi.An Tri Hạ múc riêng mỗi món một ít, chia đều vào sáu cái bát sứ dày, lại thêm hai cái bánh bao hấp.
Phí Tranh ngượng ngùng từ chối một lúc, cuối cùng mới bưng bát nói: "Đợi lát nữa chị giúp em dọn dẹp."Ba đứa trẻ cũng cười nói sẽ giúp đỡ, bưng bát vùi đầu ăn một cách ngon lành, cảm thấy đây là bữa ăn ngon nhất mà mình từng được ăn.
Trong lúc ăn, không hiểu tại sao Phòng Lễ Hi lại rơi hai giọt nước mắt vào bát, cậu bé lén lấy tay áo lau rồi tiếp tục nhét từng miếng lớn vào miệng.Chỉ có Lưu Nhất Nguyệt bĩu bĩu môi, lẩm bẩm hẹp hòi, đi theo xin cơm không được thì bưng bát dắt đứa con trai ồn ào của mình rời đi.Phí Tranh khô khan giải thích: "Trước đây chị Nhất Nguyệt không như vậy đâu."An Tri Hạ cười không đáp lại, nhưng đã hạ quyết tâm sẽ không cho Lưu Nhất Nguyệt cơ hội lợi dụng nữa.
Chờ sau khi cơm nước xong xuôi, dọn dẹp sạch sẽ, cô thoa một ít kem chống đông cho bọn trẻ rồi cùng anh trai tiễn những người giúp làm việc đi.An Tri Thu bắt em gái trở về nghỉ ngơi, còn mình thì dự định đến nửa đêm sẽ chui vào trong căn bếp nhỏ, canh lửa để hút ẩm..