Hồ Ý rơi từng giọt nước mắt đau khổ xuống khuôn mặt mình, cô ta nhìn vào tấm hình của Bạch Ninh Kiều và Khương Triết đang hẹn hò cùng nhau mà cô đã thuê người theo dõi chụp được.
- Nếu như biết được ngay từ đầu vợ chưa cưới của anh Triết là con nhóc đó, mình sẽ nhất quyết giành anh ấy cho bằng được.
Nhưng mà bây giờ có vẻ rất khó, anh ấy đang si mê cô ta như vậy kia mà.
Ánh mắt của một chàng trai si tình đang nhìn vào cô học sinh bé nhỏ trong lòng mình chỉ khiến Hồ Ý càng thêm ghen tị.
Dù gì cô cũng là một giáo viên khá trẻ, cũng vừa mới ra trường và bằng tuổi với Khương Triết nên những suy nghĩ trong tình yêu sẽ không thể chín chắn được.
ở trường trong mấy ngày nay, học sinh luôn bàn tán về ngày kỉ niệm thành lập trường, tính đến nay cũng gần 40 năm.
Ngày hôm nay đã có thông báo chính thức, buổi tiệc sẽ diễn ra ở khách sạn, cho phép giáo viên và học sinh, cựu học sinh niên khóa trước tham gia.
Khương Triết nấu ăn trong bếp, anh để bảo bối của mình ngồi ngoài sofa xem phim hưởng thụ, lâu lâu lại than thở.
- Có tiệc do nhà trường tổ chức mà em không có gì để mặc.
- Ăn uống xong chúng ta tới shop quần áo, để anh mua cho em mấy bộ.
- Nhưng không chỉ riêng quần áo thôi đâu.
- Đừng có đòi hỏi.
- Hứ...
- Thái độ như vậy là có ý gì? Anh không dẫn đi thì đừng có năn nỉ.
- Hoàng thượng, thần thiếp không dám.
Anh ở trong bếp vừa nấu ăn, khuôn miệng mãn nguyện mà cười lên một cái.
Trên người vẫn còn đeo tạp dề, bàn tay chuyển động vô cùng linh hoạt.
Người ta nói con trai đẹp nhất là khi nghiêm túc làm việc, nấu ăn cũng là một công việc, từ đầu tới cuối Bạch Ninh Kiều luôn ngắm nhìn nhan sắc chuẩn như soái ca Hàn Quốc của anh.
- Xong rồi đây, ra ăn thôi.
- Thơm quá.
Khuôn mặt đang hớn hở vui đột nhiên vụt tắt, trên bàn có món mực xào thập cẩm mà bản thân cô không thích cũng như dị ứng với món mực.
- Sao vậy? Không ăn sao? Không hợp khẩu vị của em à?
- Em...
Bạch Ninh Kiều chưa kịp trả lời, bên ngoài bèn vang lên tiếng chuông cửa.
- Để anh ra mở.
Người bước vào khiến cô đứng hình mất vài giây, mà cô gái kia nhìn thấy cô ở đây biểu cảm cũng không khác gì.
Khi còn ở ngoài cửa mặc dù Khương Triết đã từ chối nhưng Hồ Ý vẫn muốn vào nhà anh cho bằng được, bắt gặp cảnh tượng này cô ta chắc chắn sẽ tức sôi máu khi thấy họ ở cùng nhau.
Cô ta ngang nhiên đi đến bên cạnh bàn ăn, lời nói có ý mỉa mai.
- Chào cô giáo.
- Thì ra là lớp phó học tập lớp của thầy Triết, xinh xắn như vậy mà trang điểm hơi dày, cả dày mà cả dai đó.
Đúng lúc tôi cũng đang đói, tôi có thể ăn chung không?
Bạch Ninh Kiều liếc nhìn túi đồ mà Hồ Ý để ở trên bàn, cô cười thầm.
Đây chẳng phải là đồ ăn mà cô giáo mang qua cho bạn trai cô sao, chắc chắn sợ mất mặt nên mới không mở ra.
- Cô Ý à, dù gì em ấy cũng là học sinh, đừng nói như vậy.
Bọn trẻ bây giờ biết suy nghĩ rồi đó cô.
Khuôn miệng anh nở nụ cười nhưng câu nói có ý cảnh cáo, anh biết Hồ Ý đang muốn gây chuyện với bạn gái anh, lời lẽ như con dao hai lưỡi, một cô gái nhỏ bé như cô sao có thể chịu được.
Nói người khác mắt dày và bám dai như đỉa chẳng khác nào nói Bạch Ninh Kiều là người trơ trẽn.
- Cô Ý, mời cô dùng bữa, toàn bộ món ăn trên bàn là do em nấu.
Cô ta nếm thử món cá hồi, vừa cho vào miệng, khuôn mặt đột nhiên trở nên nhăn nhó.
- Trời ơi món này sao lại mặn như vậy, còn mùi tanh nữa chứ...!tanh quá không chịu được.
Cô ngồi cạnh Khương Triết, ánh mắt nhìn anh có ý cười thầm trong lòng.
Bạch Ninh Kiều muốn cho anh biết bộ mặt thật đằng sau mặt nạ dày của Hồ Ý, nếu như bây giờ cô không ra tay thì Khương Triết cũng đã đề phòng con người này từ lâu rồi.
- ....!Anh Triết, anh xem lại bạn gái của anh đi, mười mấy tuổi đầu mà nấu ăn tệ như vậy sau này về làm dâu sẽ thế nào đây.
Một bữa ăn mà còn không tử tế thì làm được trò trống gì nữa.
Vốn Bạch Ninh Kiều không muốn nói ra, nhưng Khương Triết lại không nhịn được, bị cô giáo nói cho thành ra thế này, người khác có thể nói lên anh chứ không được nói lên bạn gái mình.
- Lúc làm cá tôi có dùng chanh vừa lấy nước để chà và mát xa nhẹ nhàng lên phần thịt cá, sau đó rửa lại với nước và dùng khăn sạch lau khô bề mặt cá.
Trong chanh có axit sẽ khử được mùi tanh của cá.
Tanh sao? Tanh ở chỗ nào?
Nhìn ánh mắt cực gắt của Khương Triết nhìn mình, Hồ Ý có phần hoảng loạn, cô ta buông lời nịnh nọt anh và mắng Bạch Ninh Kiều.
- Cá là do anh nấu sao, tôi cứ tưởng do em ấy nấu.
Tôi xin lỗi...!Cá cũng không tanh lắm, mùi vị lại rất ngon, chắc là do lưỡi tôi có vấn đề.
Cái con bé này, sao có thể nói dối cô như vậy được, không được như vậy nữa, cô dễ lắm mới tha thứ cho em đó.
Cả Bạch Ninh Kiều và Khương Triết nghe xong đều chẳng để lọt tai, tất cả đều chỉ coi đó như gió thoảng qua tai, không mấy ai để ý.
????⬅⬅⬅.