Những ngày sau đó, Bạch Ninh Kiều như trở thành một con người hoàn toàn khác, ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt không chút biểu cảm, ngay cả câu từ khi nói cũng giảm ít đi.
Tiết Toán giáo viên bộ môn xin nghỉ nên Khương Triết phải dạy thay, đối mặt với anh, cô tỏ ra như mình không hề quen biết, suốt một tiết chỉ cặm cúi nghe giảng rồi việc vào vở.
- Quách Lộ, Ninh Kiều cậu ấy bị làm sao vậy? Cả ngày hôm nay mặt cứ lầm lầm lì lì ấy.
Xảy ra chuyện gì với cậu ấy à?
Tề Mình quay qua hỏi chuyện, cả đám xung quanh chỗ ấy đều xúm lại nghe.
- Tôi không biết nữa, nhưng mà tốt nhất đừng chọc giận cậu ấy lúc này.
- Cậu là bạn thân mà không biết sao? Thật là.
Quách Lộ mang ánh mắt dịu dàng nhìn Bạch Ninh Kiều, trong cô luôn có một hy vọng nào đó, mong muốn có thể trở lại làm bạn với cô.
Khương Triết vừa ra một bộ đề, những bộ đề dạng bình thường có thể gọi những bạn có học lực Trung Bình đến Khá, nhưng đến những bộ đề khó thì anh phải xem xét lại.
- Đề thứ 4, Bạch Ninh Kiều.
Anh liếc khẽ tên cô trong sổ rồi lớn giọng thốt ra, Bạch Ninh Kiều nghe xong khuôn mặt rất bình tĩnh, cô đi đến bàn giáo viên lấy phấn, Khương Triết liền lấy giúp đưa ra trước mặt cô.
- Cảm ơn thầy.
Cô không né tránh cũng không đón nhận, cô chỉ thuận theo tự nhiên, làm những gì mà những người khác cũng sẽ làm giống như mình.
Ngón tay cô cầm viên phấn, vô tình chạm vào bàn tay Khương Triết, lúc ấy Bạch Ninh Kiều không hề để ý nhưng thầy chủ nhiệm của cô liền vương vấn mãi không thôi.
Vài phút sau cả 4 bộ đề đều được các học sinh hoàn thành xong.
- Cả lớp chú ý, chúng ta giải đề nào.
!
Hồ Ý vừa mới bổ nhiệm làm giáo viên chủ nhiệm lớp 12A2, mấy ngày nay 12A2 liên tục kiếm cớ gây chuyện với lớp cô, từ chuyện thách thức thẳng giải thể thao đến cả việc thành tích học tập và nề nếp.
[ 12A1 ]
- Lệ Lệ, tiền quỹ bao nhiêu để tôi đóng đây.
Vương Lệ Lệ đưa ra một tờ giấy, bên trên viết rõ những số tiền cần chi ra cho học kì hai.
- Nói thẳng ra có phải nhanh hơn không?
- Thì cũng phải rõ ràng, cái gì ra cái đó chứ? Tôi không thể làm ăn loa qua như vậy được.
Này, cậu biết gì không?
- Chuyện gì?
Lệ Lệ là thủ quỹ trong lớp, tính xấu của cậu ấy chính là nhiều chuyện.
Ánh mắt cô dần dần nhìn sang Bạch Ninh Kiều, cô đang đeo tai nghe, đôi mắt chăm chú nhìn vào cuốn sách.
- Dạo này tôi thấy Bạch Ninh Kiều cậu ấy bị làm sao ấy? Có chút khó tính hơn, còn rất ít nói chuyện nữa.
- Cậu nói nghe cũng đúng, mỗi lần tiếp xúc với cậu ấy không hiểu sao tôi lại lạnh sống lưng, ánh mắt Bạch Ninh Kiều có hơi đáng sợ một chút nhỉ?
- Ừm.
Đôi nam nữ đang bàn tán trong lớp, đột nhiên xuất hiện một âm thanh phía sau khiến cả hai giật mình.
- Này!
- Quách Lộ cậu núp phía sau làm gì vậy? Đứng tim chết tôi rồi.
- Thu quỹ không lo thu, đứng đó bàn tán chuyện gì vậy, giải tán đi.
Vương Lệ Lệ cau mày nhìn Quách Lộ, cô thái độ khó chịu hỏi.
- Tìm tôi có chuyện gì?
- Nộp tiền quỹ chứ làm gì? Tiền đây.
Quách Lộ đưa tiền chẵn cho Lệ Lệ, cô ta miệng cười tươi nói đùa rằng.
- Quách Lộ, khỏi đưa tiền thừa nhé.
- Cậu thích chết sao? Đưa lại tiền thừa đây.
Không gian ồn ào và náo nhiệt trong giờ ra chơi thật khiến Lý Trực và Bạch Ninh Kiều cảm thấy hơi khó chịu, vì vậy cô mới đeo tai nghe, còn cậu thì dường như đầu óc đã bị ai lấy mất.
Cậu nhìn chằm chằm vào cô gái đang ngồi một góc, ánh sáng qua khung cửa số chiếu xuống, giống như một sức mạnh thần kì khiến đường nét trên khuôn mặt cô trở nên lấp lánh hơn.
Rất hiếm khi Lý Trực ngắm nhìn một cô gái xinh xắn như vậy, trái tim cậu có vẻ đang dao động rồi.
????⬅⬅⬅.