Triệu Thiên Kiệt vừa lên từ hồ bơi, mặc tạm một cái áo trắng với chất liệu khá mỏng, nước vẫn còn nhỏ giọt ròng ròng làm ướt cả một mảng, áo ướt dính sát vào cơ ngực làm lộ ra những đường cong cơ bắp hoàn hảo.
Bàn tay nắm lấy Giản Chiêu còn mang theo hơi ẩm.
Hắn cưỡng ép kéo y muốn đi về một chỗ vắng, khuôn mặt vẫn còn nét huênh hoang kiêu căng nhìn thật ngứa mắt.
Giản Chiêu bị lôi xềnh xệch, đi chậm rì rì, nếu không phải vẫn còn nhiều học sinh ở đây, hẳn Triệu Thiên Kiệt sẽ không ngần ngại mà bế thốc y lên.
"Thầy...thầy Giản."
Thiều Ngọc run rẩy đứng chắn trước mặt hai người, vẻ mặt hiện rõ sự sợ hãi khi bị Triệu Thiên Kiệt nhìn đến.
Giản Chiêu tìm cách gỡ xuống gông cùm đang nắm chặt cổ tay mình, hỏi cậu:
"Có chuyện gì?"
"Em...em có thể gặp riêng thầy một lát không? Thật sự...thật sự em đang rất cần thầy..."
Trước khi Triệu Thiên Kiệt xen vào thì Giản Chiêu đã trả lời ngay, hầu như không kịp suy nghĩ đã gật đầu, dù sao y hiện tại chưa muốn đối mặt với hắn, nói chuyện với Thiều Ngọc sẽ ổn hơn.
Thiếu niên mừng rỡ nắm tay áo y dẫn đi ngay, còn Triệu Thiên Kiệt thì ngùn ngụt lửa giận, nhíu mày nói lớn:
"Lát thủ thỉ xong rồi thì đứng chờ tôi ở cổng."
Giản Chiêu vờ như không nghe thấy, đi theo Thiều Ngọc ra một góc vắng.
Tại đây hai người đứng đối diện nhau, thiếu niên mới dám ngẩng đầu nhìn y.
Sắc mặt cậu ta trắng bệch như tờ giấy, sợ hãi nhìn xung quanh, khi nhìn đến đôi mắt hổ phách của Giản Chiêu thì nước mắt lập tức trào ra, thấm ướt hai bên má.
"Thầy ơi, lúc nãy em bị chuột rút, cả người phải vùng vẫy dưới nước mới ngoi lên được, nước tràn hết vào phổi, trong tâm cứ nghĩ lần này em chết chắc rồi… thầy Giản, em thật sự sợ lắm…"
Nói rồi Thiều Ngọc chợt dang tay ôm lấy Giản Chiêu, vùi mặt vào hõm vai y.
Vẻ mặt Giản Chiêu phức tạp nhìn cái đầu ở trước ngực mình, không biết nên mở miệng thế nào.
Bàn tay giơ lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng cũng không đẩy cậu ta ra, đáy lòng tĩnh lặng chẳng suy nghĩ gì cả, lẳng lặng vỗ lưng Thiều Ngọc an ủi:
"Không sao rồi."
Cảm giác trên vai hơi ướt, thì ra là Thiều Ngọc đang khóc nghẹn ngào, không ngừng run rẩy, thỉnh thoảng cổ họng vang lên tiếng nấc cụt.
Giản Chiêu yên lặng đẩy cậu ra, kéo khăn quàng trên cổ mình xuống, vừa gấp gọn nó vừa hỏi:
"Cậu bơi không giỏi, sao còn chấp nhận đi? Chẳng phải còn có thể hủy tham gia sao?"
"Em cũng biết như thế.
Nhưng em...em vẫn muốn thử sức mình." Thiều Ngọc sụt sùi lau nước mắt "Em muốn mọi người công nhận em, em không muốn hằng ngày phải chịu những ánh mắt khinh bỉ xung quanh mình nữa."
"Cậu đó." Giản Chiêu thở dài, khuôn mặt xanh xao gầy gò dưới ánh nắng càng có vẻ tiều tụy hơn, nhưng nhưng khí chất quanh người lại mang theo vẻ điềm tĩnh "Muốn chứng minh bản thân thì nên lấy ưu điểm của mình.
Cậu làm thế này là liều mạng.
Cậu xem bây giờ tình hình có tệ hơn không?"
Thiều Ngọc đỏ ửng mặt, gật đầu.
Chờ cho tâm trạng của cậu ta dần ổn định thì Giản Chiêu mới nhẹ giọng hỏi:
"Vừa nãy cậu bảo bị đuối nước vì chuột rút, tuy nhìn qua cậu không bị thương nhưng tôi thấy vẫn nên đến phòng y tế kiểm tra thì hơn.
Cậu có thể tự đi không?"
Thiều Ngọc lắc đầu, đôi mắt rưng rưng, nhìn mỏng manh hơn cả bình thường:
"Em tức ngực, hít thở không nổi, chân cũng đau quá..."
"Cậu thử thả lỏng cơ thể, hít thở sâu.
Ngồi xuống, duỗi chân ra và hơi bẻ cong mu bàn chân như thế này..." Giản Chiêu đè bả vai Thiều Ngọc để cậu ngồi xuống một ghế đá ngay đó, hướng dẫn thiếu niên xoa bóp chân mình "Bây giờ đã đỡ hơn phần nào chưa?"
Lời nói của Giản Chiêu rất có tác dụng, dần dần Thiều Ngọc không còn khóc nữa.
Tập tễnh đứng dậy, cúi người chào y:
"Em ổn hơn rồi.
Rất cảm ơn thầy vì chuyện hôm nay, sau này em sẽ rút kinh nghiệm.
Không làm những việc vô bổ thế này nữa."
Hai người chào tạm biệt nhau.
Giản Chiêu đi bộ vòng qua trường.
Lúc này đang giữa chiều, bọn học sinh đã tản đi ăn cơm.
Giản Chiêu đi ngang qua phòng học, thoáng thoáng nhìn thấy mái tóc đỏ rực đứng ở phía xa.
Triệu Thiên Kiệt đang đứng dựa vào hành lang, dường như cảm giác được gì đó, ngẩng đầu ngay tức khắc, ánh mắt sắc bén nhìn Giản Chiêu như đang khóa chặt con mồi.
Y khựng lại, cảm giác không ổn, dừng lại, không kịp xoay người rời đi thì đã bị một giọng nói không nặng không nhẹ gọi lại.
"Thầy định trốn ai?"
"Hở? Nhìn tôi giống đang chạy trốn sao?"
"Thầy chưa thưởng cho tôi thì đừng hòng rời khỏi dễ dàng vậy."1
Triệu Thiên Kiệt híp mắt, tiến từng bước đến gần Giản Chiêu.
Chiều cao và thân hình chênh lệch của cả hai khiến y lúc đối diện với hắn cảm nhận được một loại áp lực lớn, ép cho Giản Chiêu từng bước từng bước lui về sau, đến khi lưng đụng vào bức tường lạnh ngắt phía sau, cánh tay của Triệu Thiên Kiệt đè lên tường ngang đầu y chặn đường lui, muốn chạy cũng không kịp.
Hắn giơ tay định chạm vào mặt Giản Chiêu thì đã bị y nghiêng đầu né tránh, mái tóc xù màu hạt dẻ che đi đôi mắt, nhận được ánh nhìn trừng trừng tạo cho Triệu Thiên Kiệt một cảm giác thích thú như đang trêu chọc một con mèo nhỏ.
"Cảnh giác tôi như thế làm gì chứ? Tôi còn có thể ăn thịt thầy sao?"1.