Tế trù (2)
Mặt khác, tôi có một yêu cầu cá nhân, đó là cho phép sau này tôi mua công thức trong tiệm ngài với giá gốc.”
“Chỉ cần làm tôi hài lòng thì tất cả chỉ là chuyện nhỏ. Hag, đưa năm người có thể tin tưởng đến.”
Chốc lát sau, Hag dẫn năm người đàn ông cường tráng vào.
Valhein nói: “Vì tính bảo mật, xin tìm một phòng riêng cho chúng tôi, tốt nhất là gần phòng bếp một ít. Tất nhiên, làm người đặt tên cho món ăn tương lai này, ngài Kelton cũng có đủ tư cách để ở đây. Đồng thời, tôi cần một vị bếp trưởng chịu trách nhiệm đánh giá, rốt cuộc tôi chỉ nắm công thức, nếu muốn đạt đến mức độ hoàn mỹ thì cần có sự trợ giúp của đầu bếp. Tiếp theo, tôi sẽ nói rõ ra chúng ta cần chuẩn bị cái gì.”
“Được thôi.” Kelton liếc nhìn vị bồi bàn trưởng trung niên.
Ông ta lập tức làm theo lời Valhein nói.
Chốc lát sau, Valhein, Kelton, bếp trưởng của Dolphin River cùng năm người đàn ông trưởng thành vào một căn phòng cạnh phòng bếp, Hag đứng ở bên ngoài canh giữ.
Valhein liếc nhìn căn phòng, có bốn cái bàn ghép lại với nhau, trên bàn có đầy nguyên liệu nấu ăn, gia vị cùng đồ làm bếp.
Kelton treo đèn thủy tinh ma pháp lên, đó là mặt hàng xa xỉ lấy ma tinh làm nhiên liệu, một cái có giá trên năm mươi đồng vàng.
Valhein chọn một vị trí đứng, năm người kia cũng đến cạnh bàn.
Đối diện Valhein là Kelton cùng bếp trưởng Master đang ngồi trên ghế, lẳng lặng chờ đợi.
Bếp trưởng Master là một người đàn ông trung niên ít cười nói, làn da trắng nõn, ria mép hơi nhếch lên, đoán chừng ông ta hơn bốn mươi tuổi, áo quần ngăn nắp.
Nhất là đôi tay kia vô cùng kỳ lạ, rõ ràng che kín vết thương cùng vết chai nhưng lại sạch sẽ đến khó tả, các móng tay của ông ta có cùng một độ cong, giống như được đúc ra từ một khuôn.
Đầu bếp của Hy Lạp cổ đại được gọi là “tế trù”, ngoại trừ phụ trách nấu nướng thì còn giết mổ cùng cúng bái, địa vị khá cao.
Master là người duy nhất của nhà hàng Dolphin River có thể làm việc mà không cần nhìn mặt Kelton.
Những việc có liên quan đến phòng bếp, Kelton đều nghe theo Master.
Bởi vì, tuy Master không phải đầu bếp ưu tú nhất thành Athens, nhưng ông ta là đầu bếp có khứu giác nhạy bén nhất. Chỉ cần là thức ăn được ông ta khen thì chắc chắn sẽ được chào đón, chỉ cần là đồ ăn ông ta không thích thì cũng không có ai thích cả.
Mỗi lần Dolphin River nghiên cứu một món mơi thì Kelton đều thầm khen ngợi, nếu Hy Lạp có cuộc thì nếm thử đồ ăn thì Master hoàn toàn xứng đáng với vị trí quán quân.
Master vô cùng tán thưởng bố mẹ của Valhein, nếu không, cho dù Kelton có cầu xin thì ông ta cũng không đến xem một đứa bé biểu diễn.
Valhein liếc nhìn năm gã sai vặt, nói: “Chọn một cái bát sứ lớn không có nước, nhất định không được để dính một giọt nước nào.”
Nói rồi Valhein chọn một cái bát sứ nghiêm túc lau sạch sẽ, năm người kia cũng học theo, mỗi người đều cẩn thận tỉ mỉ hơn Valhein.
Cho dù Kelton kiềm chế vô cùng tốt, thì sau khi thấy dáng vẻ vụng về của Valhein, ông ấy cũng bắt đầu hoài nghi mình bị lừa.
Valhein rất bất đắc dĩ.
Lúc đó vì theo đuổi con gái nhà người ta mà cậu đã học làm bánh, học được rất nhiều thứ, nhưng nhiều năm như vậy rồi, bây giờ lại biến thành đứa bé nên không thể nào làm tốt được.
Khuôn mặt của bếp trưởng Master vẫn không cảm xúc như cũ, nghiêm túc, không đưa ra bất cứ lời nhận xét nào giống như một vị tướng quân trên chiến trường.
“Tất cả cầm lên, xoay lòng bát về phía tôi để tôi kiểm tra một lần… Được, rất tốt.” Valhein thật lòng nói.
Tiếp theo, tách ba lòng đỏ trứng. Chú ý, không cần lòng trắng, chỉ đổ ba lòng đỏ vào trong bát. Sau đó… ngài Master, vì nhanh chóng làm ra món ngón, ngài có thể tách ba lòng đỏ trứng giúp tôi không?” Valhein nhìn Master với ánh mắt vô cùng thản nhiên, giống như xem bếp trưởng của Dolphin River là trợ thủ của cậu.
Kelton ngẩng đầu nhìn đèn thủy tinh, ông ấy vẫn cảm thấy mình bị lừa.
“Cậu chắc chắn chứ?” Master đứng lên, không cao hơn Valhein là bao, kém xa chiến sĩ Bạch Ngân là Kelton nhưng khí thế của ông ta làm người khác khiếp sợ, giống như ông ta mới là chủ nhân của căn phòng này.
Kelton nhìn dáng vẻ của Master, biết rằng Master sắp tức giận, nhưng chỉ là Master không thể hiện ra ngoài mà thôi. Nhớ đến những lần mình bị Master đuổi ra khỏi phòng bếp, Kelton cười nhạt.
Năm người đang đánh trứng gà thì nhìn Valhein với ánh mắt thương hại, Kelton là ông chủ của Dolphin River, nhân viên đặt cho ông ấy danh hiệu là “đại đế”, còn Master lại là “bạo chúa”.
“Tất nhiên rồi, tôi tin rằng ngài sẽ không làm hỏng món ngon tiếp theo.” Valhein nói.
“Rất tốt.”
Sắc mặt của Master vẫn không biến đổi, chỉ là ánh mắt càng sắc bén.
Ông ta đi đến bên cạnh Valhein, làm theo yêu cầu của cậu. Ông ta đập vỡ vỏ ba quả trứng gà, tách lòng trắng với lòng đỏ ra, sau đó ba lòng đỏ vào trong bát sứ.
“Cám ơn.” Va;hein lễ phép nói.
Master không nói lời nào mà chỉ về lại chỗ ngồi.
Valhein nói: “Hiện tại cầm thìa xương đánh tan lòng đỏ, đánh đến khi nào tôi nói ngừng thì thôi.”
Nói rồi, Valhein cầm lấy cán thìa xương bắt đầu đánh trứng theo chiều kim đồng hồ.
Valhein vừa đánh vừa liếc nhìn bộ dụng cụ ăn trên bàn một cách bất đắc dĩ.