Không gian hoang tàn (2)
Trước mắt Valhein tối đi rồi sáng lên, tiến vào không gian hoang tàn lần nữa.
Valhein đột nhiên nhớ ra, lúc anh ở Hy Lạp gặp phải sóng thần bị cuốn xuống đáy biển thì có nhìn thấy một di chỉ lớn.
Phong cách của nơi hoang tàn này giống y hệt như di chỉ dưới đáy biển vậy.
“Chẳng lẽ trước khi chết mình đã đem một phần di chỉ dưới đáy biển đến đây sao? Hoặc là nói mình có thể xuất hiện ở đây là do tác dụng của di chỉ dưới đáy biển đó?”
Valhein nghĩ mãi mà không ra, tạm thời bỏ đi ý định truy tìm nguồn gốc, bắt đầu suy nghĩ tác dụng của không gian hoang tàn này.
“Có bàn tế, có lẽ có thể bái tế.” Sau khi Valhein phát hiện ra điểm mấu chốt thì nhìn bốn phía xung quanh, sau đó cúi đầu nhìn tay mình, cũng trống không.
“Đồ ở thế giới bên ngoài có thể vào đây không nhỉ? Nếu như không thể vào đây, vậy thì chỉ có thể hiến tế bản thân sao?”
Valhein nhìn chằm chằm bàn tế một lúc, cuối cùng cũng không nhảy lên, mà nghĩ khác đi, trước mắt cậu sáng lên rồi tối đi, trở về phòng ngủ.
Valhein nghĩ nghĩ, lần này cậu phải nắm chặt lấy túi tiền và thanh kiếm Thanh Đồng, tưởng tượng đến hình ảnh mình mang theo hai thứ này đứng trước bức tượng không đầu.
Trước mắt Valhein tối đi rồi sáng lên, cậu phát hiện mình lại đang đứng ở trong không gian hoang tàn lần nữa, hơn nữa còn đứng bên cạnh bàn tế.
Valhein cúi đầu nhìn, sắc mặt vui mừng, thanh kiếm Thanh Đồng và túi tiền vàng đều đang ở trong tay cậu.
Valhein để túi tiền và thanh kiếm lên bàn tế, hít vào, trừng to mắt, quan sát kỹ.
Không có gì xảy ra cả.
“Hư rồi à?” Valhein đưa tay vỗ vỗ bàn tế, sau đó dùng chân đá, tiến hành phương pháp bảo dưỡng truyền thống thông dụng ở thế giới này.
Không có hiệu quả.
Valhein cầm thanh kiếm Thanh Đồng lên.
Không có hiệu quả.
Cậu bỏ thanh kiếm Thanh Đồng xuống, rồi cầm túi tiền lên, cũng không có hiệu quả.
Valhein nhìn chằm chằm bàn tế một lúc, cuối cùng không chọn cách đi lên đó.
Một món bảo vật ở ngay trước mặt mình, nhưng lại không thể nào dùng, Valhein thật sự không cam lòng.
Nghĩ nghĩ, Valhein lại im lặng.
Valhein trở về phòng ngủ lần nữa.
Túi tiền vàng và thanh kiếm Thanh Đồng không có ở trong tay.
“Ừm… Nếu bàn tế hư rồi, ít nhất cũng có thể xem như một không gian để lưu trữ, ngoại trừ tháp ma pháp truyền kỳ của viện trưởng Plato thì cũng không có không gian lưu trữ nào lớn như vậy nữa.”
Mặc dù Valhein nghĩ như vậy, nhưng cậu không hề bỏ cuộc như vậy, mà đưa tay sờ giường trong phòng ngủ.
“Mình muốn mang chiếc giường này vào không gian hoang tàn…” Valhein bắt đầu tưởng tượng bức tượng không đầu.
Thành công tiến vào.
Sau đó, Valhein tiến vào chế độ dọn nhà.
Ngoại trừ những món đồ trong phòng khách, Valhein đem tất cả những thứ có thể xê dịch vào trong không gian hoang tàn.
Sau đó, Valhein lần lượt đặt đồ lên bàn tế.
Không hề có tác dụng.
Tiếp theo, Valhein bắt đầu không ngừng đặt hết tất cả mọi thứ lên bàn tế, không ngừng chất chồng lên.
Vẫn không có hiệu quả như cũ.
“Haiz…”
Valhein thở dài, cuối cùng cũng phải thừa nhận, hoặc là chiếc bàn tế này đã hư hỏng rồi, hoặc là những món đồ này không xứng để cúng tế.
Vì vậy, Valhein im lặng đặt lại tất cả mọi thứ về chỗ cũ, mệt đến cả người đầy mồ hôi.
“Rốt cuộc không gian hoang tàn và bàn tế thần bí này dùng như thế nào?” Valhein im lặng suy nghĩ.
Sân sau nhà hàng Dolphin River.
“…Đó là những gì đã xảy ra.” Hag đứng trước mặt Kelton, kể hết đầu đuôi câu chuyện theo chân Valhein đến nhà của cậu.
Kelton khẽ thở dài một tiếng, nói: “Đây chính là lấy trí tuệ để đè bẹp người khác. Valhein đã để lại dấu ấn khủng khiếp trong lòng Lawens, cho dù sau này ông ta có thể giết Valhein thì cũng sẽ e dè. Ở trước mặt Valhein, lý trí nói với tôi rằng cậu ta đang đặt bẫy để dẫn dụ tôi rơi vào. Nhưng trí tuệ của tôi nói với tôi rằng, tôi nhất định phải bước vào cái bẫy này, đặt cược lên người cậu ta.”
Hag im lặng không nói gì.
“Cậu đang oán than sao?” Kelton mỉm cười.
Hag lắc đầu một cái.
Lúc giúp đỡ Valhein tìm quân bảo vệ thành phố, Hag đã âm thầm ý thức được một khả năng, cho đến khi ở trước cửa quán rượu Đao Cùn, Lawens hỏi là ai đã quyết định đến đây, anh ta mới hoàn toàn hiểu ra.
Bởi vì Valhein thể hiện giá trị và khả năng tiềm tàng cao, nên Kelton đã đồng ý với yêu cầu của cậu, bảo anh ta bảo vệ Valhein. Nhưng bảo vệ Valhein không phải là không có cái giá phải trả, không chỉ có thể bị giết, lỡ người đứng sau Lawens truy cứu thì Keltons chỉ có thể bỏ mặc anh ta.
Hag biết rằng, trong cuộc giao dịch giữa Valhein và Kelton, bản thân anh ta đã bị bỏ mặc.
Vì vậy trước khi rời đi, Valhein đã nói lời an ủi anh ta, hy vọng anh ta đừng oán hận Kelton.
Kelton không giải thích, mà nhìn lên bầu trời đầy sao, nói: “Vốn dĩ tôi định xem 100 đồng xu vàng đó là tiền cho vay, nhưng bây giờ tôi đã thay đổi suy nghĩ rồi. Số tiền đó đã thuộc về tài sản của cậu ta, đó là khoản đầu tư thứ hai của tôi cho cậu ta.”
Khóe miệng Hag nhúc nhích, hỏi: “Nếu ngài không cho cậu ta, liệu mười năm sau cậu ta có trả không?”
“Thực ra là cậu muốn hỏi liệu cậu ta có trả thanh kiếm ma pháp cho tôi không đúng không?” Kelton cười hỏi.
Hag im lặng không nói gì.
Trong nhà Valhein, không gian hoang tàn.