Con kiến lười biếng
Hôm qua đến giờ cậu vẫn chưa rửa mặt.
Rửa mặt, phát hiện nước rất sạch, Valhein chạy tới miệng phun dưới phía dưới Cửu Đầu Xà Hydra, hai tay hứng nước súc miệng, sau đó lại chạy đi.
“Đi đường đá cẩm thạch rất xa, chỉ có thể xuyên qua bãi cỏ và rừng cây trực tiếp chạy đi. Nhưng mà, hôm nay chân của mình không dễ bị cấn như lúc trước, lẽ nào là thiên phú đã phát huy tác dụng?" Valhein vừa chạy về lớp học, vừa quan sát bản thân, sau đó vẻ mặt vui mừng.
Trước đó Valhein vô cùng gầy gò yếu ớt, nhưng bây giờ Valhein chẳng những cao lớn, thậm chí còn có cơ bắp rõ ràng, không hề giống chiến sĩ học nghề bình thường chút nào.
Vào lúc Valhein quay lưng về phía hồ nước bước lên trên bãi cổ, tất cả các pho tượng trong hồ nước đều từ từ quay đầu, đặc biệt là Cửu Đầu Xà Hydra kia, chín cái đầu cùng nhìn chằm chằm bóng lưng của Valhein.
Cách đó không xa một thầy giáo của học viện Plato nhìn thấy cảnh này, trợn trắng mắt, thầm nghĩ là ai to gan như vậy, đây chính là đài phun Hải Ma nổi tiếng, là ma pháp khí truyền kỳ mà Plato đích thân luyện chế ra, bên trong phong ấn Hải Ma thú ba đầu truyền kỳ ma hóa.
Mấy năm nay tất cả những người gây chuyện ở học viện Plato, đều vào bụng của Hải Ma thú ba đầu.
Valhein vừa chạy vừa suy nghĩ, hồ nước kia hình như có lai lịch gì đó, đáng tiếc có vài ký ức đã biến mất rồi, không nhớ ra được, thôi bỏ đi.
Học viện Plato nằm ở phía Bắc, quay mặt về phía Nam, ngay phía Bắc của hồ nước chính là đại điện Plato trứ danh, mặc dù không lộng lẫy bằng thần điện, nhưng mức độ hùng vĩ cũng không kém chút nào.
Valhein nghiêng người đi về học viện ở phía Đông Bắc, nơi đó là lớp học.
Cho dù không đi từ đường cái thì Valhein dư quang cũng có thể nhìn cây trụ to lớn bên ngoài đại điện Plato hùng vĩ, không khác gì những cột trụ bình thường, ở đây mỗi một cột trụ đều được điêu khắc thành những hình vẽ nam tính cường tráng khác nhau.
Valhein dư quang nhìn thấy cột trụ nam tính lập tức nhớ lại, các nơi ở Hy Lạp không cho phép dùng cột trụ nữ tính, bởi vì cột trụ nữ tính thường được dùng bởi thần điện. Hơn nữa, mỗi một cột trụ nam tính trong đại điện Plato đại điện, đều là một Thánh vực khôi lỗi.
Hai bên đại điện Plato có ước chừng khoảng ba mươi sáu cột trụ nam tính.
Phía trên đại điện Plato, đột nhiên có một đồng hồ báo giờ ma pháp, ngoại trừ không có kim giây, kim phút, kim đồng hồ và khắc độ ra rất giống đồng hồ ở Ngôi Sao Xanh.
Valhein thầm nghĩ quả nhiên không thể xem thường trí tuệ của ma pháp sư được.
Valhein đang chạy, nhưng đầy trong đầu đều là những pho tượng gần như hoàn mỹ kia, mấu chốt là không giống với những pho tượng không trọn vẹn cũ nát mà cậu nhìn thấy ở kiếp trước, những pho tượng mà cậu vừa nhìn thấy đều được ma pháp bảo vệ đến mức hoàn mỹ không chút tì vết, vẻ đẹp trọn vẹn rung cảm tâm hồn.
Cho dù giành được thiên phú thân thể Ma Ngưu nhưng Valhein chạy lâu như vậy, cũng đã bắt đầu thở hổn hển rồi.
Học viện Plato quá lớn, lớn đến mức được mệnh danh là lâm viên nhân tạo lớn nhất toàn bộ Hy Lạp.
Xuyên qua từng bãi cỏ đến rừng cây, mắt thấy phòng học càng ngày càng gần, Valhein đột nhiên nhìn thấy, một người đang ngồi xổm ở dưới một cây đại thụ.
Nếu như trước kia, Valhein căn bản thấy không rõ, nhưng thân thể sau khi được thân thể Ma Ngưu tăng cường, thị lực được tăng lên, nhìn thấy rõ người kia đang dùng nhánh cây không ngừng cản đường của một con kiến, giống như muốn ép con kiến kia trở về tổ kiến.
“Đừng ngăn cản con kiến lười biếng, nó sẽ tạo ra kỳ tích đấy!”
Valhein nghĩ thầm nhàn rỗi quá đấy, nói xong cũng không nhìn người kia, tiếp tục chạy.
Thanh niên ngồi xổm trên mặt đất có mái tóc đen xoăn, anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Valhein, trong mắt, dường như có lớp sương mù dâng lên.
“Con kiến lười biếng?”
Người kia thấp giọng nói xong, ném nhánh cây đi, bắt đầu nhìn chằm chằm con kiến.
Đi ra khỏi rừng cây, trước mắt xuất hiện từng tòa được xây dựng bằng đá, những kiến trúc này có tương liên, có phân ra các cùng.
Rất nhanh Valhein tìm đến chỗ ngồi của mình trong lớp học, đôi chân giẫm lên bùn đất và cỏ xanh mùi thơm ngát, đi tới cửa lớp học.
Lớp ba năm hai.
Ánh nắng bao trùm xuống, các bạn học mặc quần áo đủ màu sắc khác nhau, tạo hình các “ga giường” khác nhau nhìn về phía cậu.
Trong phòng học truyền đến những tiếng cười khẽ.
Thầy giáo Niedern đang nói về những công việc của năm học mới quay đầu nhìn về phía Valhein.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy thầy giáo Niedern, phần lớn ký ức hiện lên trong đầu Valhein.
Niedern là một lão giả tóc đỏ cao lớn, người mặc trường bào màu xám của Hy Lạp, ngoài trường bào ra thì trên người không có bất kỳ vật trang trí nào, vô cùng sạch sẽ. Khuôn mặt của người Hy Lạp khá góc cạnh, khuôn mặt của ông ta so với người Hy Lạp góc cạnh càng rõ ràng hơn, mũi ưng cao lớn vô cùng bắt mắt.
Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện hai con mắt có chút khác nhau.
Mắt trái của ông ta là mắt giả.
Tất cả các học sinh đều biết, bên trong học viện lưu truyền một câu nói, thầy giáo Niedern vô cùng hiền lành, cho dù là mắt giả, cũng trông rất ôn hòa.
Nhưng mà, thầy giáo Niedern rất ít cười, ông ta được mệnh danh là người hiền lành lương thiện vì luôn luôn chịu khó trả lời những vấn đề mà học sinh hỏi.
Ông ấy thường treo câu danh ngôn của Socrate bên miệng: Không có câu hỏi ngu xuẩn, cũng không có câu trả lời ngu ngốc.
Niedern lẳng lặng nhìn Valhein.