Bản đồ thế giới
Không đợi Hoth mở miệng, Valhein tiếp tục nói: “Bây giờ anh đang dùng một bản đồ thế giới để hấp thụ kiến thức của ma pháp sư của bốn quốc gia, liên hệ ma pháp sư Hy Lạp với tháp ma pháp, ma pháp sư Bắc Âu với thú hồn, thần đèn của Ba Tư với đồng hồ cát của Ai Cập, có phải là rõ ràng hơn không?”
Hoth lờ mờ gật đầu nói: “Đúng vậy, tháp ma pháp thật lớn, dã thú trên lớp băng tuyết, thần đèn giữa hai con sống, đồng hồ cát trên sa mạc, sau đó thì sao nữa?”
“Sau đó anh tiếp tục học, cố lên!”
Valhein vỗ cánh tay của Hoth, sau đó nhắm mắt lại, trong đầu cậu xuất hiện bốn quốc gia trên bản đồ thế giới, lại ôn một lần nữa, sau khi cậu cảm thấy mình nhớ kỹ lắm rồi thì cậu tiếp tục lật sách ma pháp ra tìm nội dung tiếp theo.
Một lát sau, Valhein lại vỗ Hoth, nói: “Hình như anh không học giỏi lớp thiền định cho lắm.”
“Ừ.” Hoth nhìn Valhein, thầm cảm thấy không ổn.
“Vậy để tôi nói cho anh chuyện vẽ trận pháp…”
Đột nhiên Valhein biến thành kẻ lắm mồm, dùng thời gian nghỉ giữa buổi để nói ba điểm kiến thức.
Tiếng chuông của tiết tự học vang lên, Valhein mới thôi nói: “Hoth, chúng ta cùng nhau cố gắng học tập, anh có thể làm được.”
Hoth vô cùng cảm động nói: “Cám ơn cậu Valhein, sau khi cậu nói qua một lần thì tôi thấy mình hiểu hơn rồi, không thì vẫn là không nghe hiểu.”
Valhein nói: “Khi nào anh có thể kể cho tôi nghe, thì khi đó anh đã hiểu thật sự rồi, cố lên!”
Hoth vội vàng lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, sao tôi có thể kể cho cậu nghe? Sau này cậu cứ nói với tôi.”
“Được thôi.” Valhein nói.
Bởi vì không có thầy cô quản lý, lớp tục học trở nên ồn ào, những người thích học thì ra khỏi phòng học, tìm nơi yên tĩnh để học bài.
Valhein cầm sách ma pháp tìm giáo viên, hỏi nội dung ôn tập hôm nay, cùng với nội dung cần chuẩn bị ngày mai.
Khi cậu trở về thì tiết tự học sắp kết thúc.
Valhein cũng không quan tâm đến người khác, cậu nghiêm túc viết những nội dung ôn tập và cần chuẩn bị lên bảng đen.
Tiếng chuông tan học vang lên, các bạn giải tán ngay lập tức, chỉ có một phần ba người còn học.
Valhein không đi về mà đi ăn cùng Hoth, sau đó đến đấu trường, dọc theo đường đi, cậu cứ nói đến những nội dung đã học hôm nay, có vài chỗ chưa nhớ kỹ thì cậu sẽ lật sách ra kiểm tra, sau khi hiểu rồi thì lại nói tiếp.
Hoth cảm thấy biết ơn, nhưng cũng cảm thấy Valhein hơi lạ.
Nhưng mà, thấy Valhein nghiêm túc như vậy, anh ta cũng không tiện từ chối.
Valhein cũng không quấy rầy Hoth quá nhiều, khi Hoth bắt đầu luyện tập kỹ năng chiến đấu thì cậu lập tức về nhà.
Đi qua bốn năm con phố, khi không còn nhìn thấy Học viện Plato thì một chiếc xe ngựa đột ngột dừng lại ở phía trước.
“Chào buổi tối bạn Valhein.”
Hutton cười mỉm nhảy xuống xe ngựa, sau lưng cậu ta là hai thanh niên cao lớn.
Nếu hôm qua gặp phải chuyện này thì Valhein sẽ cảm thấy bối rối, nhưng bây giờ, cậu nhìn hai thanh niên to lớn khỏe mạnh kia, cậu cảm thấy hai người cùng lắm là chiến sĩ tập sự, cậu cười.
Cái dây thừng Ma Ngưu kia đã bị cột vào bên hông, bị thắng lưng che lại.
“Chào buổi tối bạn Hutton.”
Valhein chuẩn bị lấy ra ba thanh kiếm ngắn bên trong không gian phế tích.
Hutton cười nói: “Ngày đó cậu nói muốn mời tôi đến Dolphin River ăn, bố tôi biết rõ nên ông ấy nói sao có thể để bạn mời cơm? Cho nên, hôm nay ông ấy đã đặt một phòng ở Dolphin River, tự mở tiệc tiếp đãi cậu. Không biết bạn Valhein có chịu đi không?”
Lúc đầu Valhein đang định tìm cách chạy trốn, cậu sửng sốt một chút, hỏi: “Ở Dolphin River thật?”
Hutton cười kiêu ngạo, nói: “Tuy nơi đó đối với cậu là chỗ khó đến, nhưng với nhà của chúng tôi mà nói thì nó chỉ là nhà hàng tầm thường mà thôi. Có lẽ bố tôi cũng chờ lâu lắm rồi, không lẽ cậu không dám đi đấy chứ?”
“Bố của cậu đã ở đó rồi?”
Hutton không nhịn được nói: “Tất nhiên, tôi lừa cậu làm gì?”
Hai gã sau lưng Hutton tiến lên phía trước nửa bước, nhìn Valhein chăm chú.
Valhein nhận ra Hutton nói thật, cậu cười nói: “Nếu là Dolphin River thì tôi muốn xem một chút.”
Hutton cười khẩy, nosiL “Vậy cậu lên xe đi, chúng ta ăn tối cùng nhau thật tốt.”
Cậu ta nhấn mạnh hai chữ “thật tốt”.
“Có thể, bạn Hutton nhiệt tình quá rồi.” Valhein cười, sau đó lên xe ngựa.
Hutton liếc mắt ra hiệu cho hai gã kia, ra hiệu hai người trông chừng Valhien.
Hai gã thanh niên khẽ gật đầu.
Bốn người ngồi xuống, người đánh xe quất roi da, bốn con ngựa kéo xe ngựa tiến lên.
Valhein quan sát xung quanh xe ngựa, nói: “Hutton, không ngờ nhà cậu giàu như vậy, thợ thủ công bình thường không thể chế tạo xe ngựa, chỉ có ma pháp sư mới làm được. Có lẽ giá của chiếc xe ngựa này cũng ít nhất một trăm đồng vàng phải không?”
“Một trăm đồng vàng? Bạn Valhein nói chuyện thật khó nghe, bố của tôi đã bỏ ra ba trăm đồng vàng để mua chiếc xe ngựa này.” Hutton không hề che giấu sự kiêu ngạo trong lòng.
Valhein ngạc nhiên nói: “Thật sao? Xe ngựa bình thường mà cũng đắt như vậy sao? Vậy xe ngựa ma pháp của ma pháp sư cần bao nhiêu tiền?”
Hutton cười lạnh, nói: “Đồ nhà quê. Xe ngựa ma pháp thì rẻ nhất cũng hai nghìn đồng vàng, là loại chỉ chứa được hai người.”
“Ồ ra vậy.”
Valhein cố ý tán gẫu để dời lực chú ý cưa Hutton, cậu âm thầm nhìn ra ngoài xe ngựa, phát hiện đây đúng là đường đến Dolphin River thì yên tâm.