Mang thức ăn lên (2)
“Tôi có thể không chọn cả hai không?” Valhein hỏi.
“Không!” Harmon nói.
“Tôi thì nghĩ là có thể đấy.” Valhein cười.
Harmon quay lại nhìn Senit bên cạnh.
Trước sự ngạc nhiên của cả Harmon và Hutton, Senit không đứng dậy ngay lập tức mà do dự vài giây trước khi từ từ rút con dao găm ra.
Trái tim của Harmon choáng váng, ông ta phát hiện ra rằng Senit đã bị ảnh hưởng bởi Master và Kelton sau lưng Master.
Chủ nhân của nhà hàng Dolphin River là chiến sĩ Bạch Ngân nổi tiếng Kelton, có thể nói là một trong những người quyền lực nhất trong toàn bộ khu vực của công dân, và tầm ảnh hưởng của ông ấy còn lớn hơn cả những quý tộc thấp hèn.
Harmon biết rất rõ rằng cả đời này ông ta sẽ không bao giờ leo lên được vị trí của Kelton, nhưng con trai ông ta có thể vẫn còn cơ hội.
Harmon nghĩ đến điều này, nhìn đứa con trai không vừa ý của mình, trong lòng thầm nguyền rủa, nếu không phải vì tên ngốc Hutton thì ông ta không muốn làm mất lòng bất cứ học sinh nào của Học viện Plato, cho dù là tên ngốc thứ ba có thể bị đuổi học bất cứ lúc nào.
Khi Senit đứng lên, Harmon nhịn không được nói: “Senit, anh không cần phải suy nghĩ nhiều. Tôi đã kiểm tra lý lịch của cậu ta, cậu ta là con trai của một thợ làm bánh, cho dù cậu ta có quen biết với Master thì nhiều nhất cũng chỉ là xã giao thông thường thôi, sau lưng cậu ta không thể có nhân vật lớn nào chống lưng đâu.”
Senit không ngờ Harmon lại dễ kích động như vậy, ông ta không nói gì chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Harmon an tâm mà nhìn chằm chằm Valhein, một lần nữa lộ ra vẻ dữ tợn, nghiêm nghị nói: “Vì cậu đã chọn con đường xuống âm phủ, đừng trách tôi. Nói đi, cậu tự ra tay hay để tôi giúp cậu!”
Ngay sau đó, ầm một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Một người đàn ông trung niên cao lớn anh tuấn bước vào, tay phải ông ấy xoay chiếc nhẫn đầu rắn trong tay trái, khí thế cao ngạo, trên mặt mang theo vẻ vui tươi, nhìn Valhein, lớn tiếng nói: “Ồ, ma pháp sư tương lai, làm sao cậu có thời gian đến quán ăn nhỏ của tôi thế này?”
"Kel… Ngài Kelton…” Harmon giật mình, nói lắp bắp.
Hutton sững sờ, sao ngài Kelton lại quen Valhein được?
Senit lặng lẽ nhét con dao găm vào sau thắt lưng, ông ta lập tức cúi đầu chào: “Ngài Kelton, anh Hag.”
Kelton và Hag chỉ liếc qua chứ không thèm nhìn ông ta.
Kelton trừng mắt nhìn, đứng sững ra trước cửa, ông ấy liếc nhìn mấy người có mặt trong phòng. Ông ấy vốn tưởng rằng Valhein ăn tối với bạn bè và bản thân tới là để tìm Valhein để bày tỏ lòng biết ơn, nhưng bầu không khí trong căn phòng này có chút không đúng.
Trong lòng Harmon tràn đầy hoảng loạn, ông ta đã sớm nhận ra nếu Valhein thực sự thân thiết với Kelton thì có lẽ hôm nay ông ta sẽ thua ở đây.
Ông ta tuyệt đối không được đắc tội với Kelton!
Valhein không thể quen biết một nhân vật tầm cỡ như Kelton được!
Ông ta vắt óc suy nghĩ, nhanh chóng nắm bắt được điểm mấu chốt, thái độ của Kelton rất đặc biệt, không giống như đang chào đón một người bạn cũ, giọng điệu có phần mỉa mai, châm biếm, hình như có vẻ không thích Valhein.
“Chẳng lẽ Kelton không thích Valhein sao? Đúng vậy! Hẳn là như vậy! Nghe giọng điệu của Kelton, chắc là đến gây phiền phức với Valhein, chắc là như vậy rồi!” Hai tay Harmon run rẩy, lén lau mồ hôi.
Valhein vẫn ngồi trên ghế, cậu liếc mắt nhìn Kelton, ngược lại cậu gật đầu với Hag rồi nói: “Anh Hag.”
“Ừ.” Hag khẽ ừ một tiếng, đáp lại.
Cả Harmon và Hutton đều không chú ý đến phản ứng của Hag, nhưng Senit, người quan tâm đến Hag nhất, trong lòng ông ta đã dấy lên một làn sóng chấn động.
Hầu hết mọi người không biết về Hag, nhưng ông ta biết quá rõ về sức mạnh của Hag, đây là một cường giả đã chiến đấu với các chiến sĩ Bạch Ngân trong một thời gian dài mà chưa từng bị rơi vào thế bất lợi.
Khi đó, Senit chủ động đề nghị Hag bàn bạc nhưng không được Hag đáp lại, Senit đã không kìm được mà chủ động tấn công anh ta.
Ba chiêu.
Chỉ với ba chiêu, ông ta đã bị hạ gục bởi cùi chỏ của Hag.
Senit rất hiểu tính khí của Hag, anh ta rất thờ ơ khi đụng độ với những chiến sĩ Thanh Đồng cùng cấp, giờ lại đáp lời một đứa trẻ, chắc chắn là có vấn đề.
“Hả? Valhein, ý cậu là gì? Cậu không thấy tôi sao?” Kelton nhìn chằm chằm Valhein và hỏi cậu, ông ấy tức đến phồng cả mũi, cậu chỉ chào Hag chứ không chào tôi, cậu nghĩ Kelton tôi là ai cơ chứ?
Nhìn thấy thái độ của Kelton, Harmon vui mừng khôn xiết, ông ta một lần nữa khẳng định rằng Kelton ghét Valhein, nhưng ông ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Valhein liếc nhìn Kelton và nói: “Sao lại không thấy? Tôi nghe nói hai ngày nay ngài Kelton đã gây xôn xao dư luận ở Athens. Nếu tôi đoán không nhầm thì ngài vừa trở về từ gia đình Pandion?”
Khi Harmon nghe thấy giọng điệu của Valhein, cơ thể ông ta khẽ run lên, Valhein dám chế nhạo Kelton, điều này có nghĩa là gì?
Trái tim của Harmon như chìm xuống đáy.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên là sự chế giễu rõ ràng của Valhein không những không làm cho Kelton tức giận mà ngược lại ông ấy còn mỉm cười đắc ý, ông ấy đưa tay ra chỉnh lại áo choàng rồi nói: “Thực ra tôi không làm gì cả, chỉ gửi một ít nước sốt salad thôi, sau đó trò chuyện vài câu với ông Perls, quản gia của gia tộc Pandion.”
“Sau đó quên luôn Dolphin River?” Valhein hỏi.