Ly đầy
Valhein vừa vươn tay chỉnh lại áo choàng cho Hutton, vừa nhẹ nhàng nói: "Cậu nhìn cậu đi, người tốt không làm, lại đi hại tôi, cuối cùng tự làm cho chính mình chật vật như vậy, có đáng không chứ? Cứ đến trường học, từ từ lớn lên, bản thân cũng đã rất xuất sắc không phải sao? Tại sao cậu phải thể hiện bản thân mình bằng cách chà đạp lên người khác? Tôi nghĩ có lẽ cậu nghĩ rằng cậu không thể xuất sắc, cảm thấy bản thân là một thứ rác rưởi, là phân chó, vì vậy nên cậu chỉ có thể thể hiện bản thân theo cách này thôi.”
Hutton nghe xong còn chưa kịp hiểu, mặt của Harmon đầy căng thẳng, sau đó, ông ta nhìn thấy Valhein kéo tóc Hutton bằng tay trái, nắm tay phải giống như một cây búa, một quyền lại một quyền đấm xuống mũi của Hutton.
Máu tươi từ trên mũi Hutton chảy xuống như thác nước.
Đầu tiên Hutton kêu lên đau đớn, sau đó bị đánh đến trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nếu không được Valhein túm tóc, cậu ta đã ngã xuống.
Mặt của Hutton bị đánh đến như thịt lợn thối.
Valhein cầm ly rượu bằng gốm sứ màu đen trên tay phải, đặt dưới cằm Hutton.
Máu, hòa với nước mắt, từ từ chảy vào ly rượu.
Valhein quay lại nhìn Harmon cười: “Đừng lo lắng, chờ một chút, dù sao ngài cũng chọn một cái ly lớn như vậy.”
Thân thể Harmon run lên, trong lòng ông ta cũng run lên.
Lúc này, ông ta có ảo giác rằng có một con quỷ đang hút máu tươi của con trai mình.
Ông ta không thể tin rằng ông ta lại có một nỗi sợ hãi chưa từng có của một đứa trẻ.
Rõ ràng Valhein đang mỉm cười, nhưng cả thế giới của Harmon như đã bị đóng băng.
"Chảy có hơi chậm. Ngài tên là Senit phải không? Lại đây giúp tôi một chút." Valhein quay lại nhìn về phía người Ai Cập kia.
Senit không nói lời nào, ông ta sải bước nhanh chóng đi tới, ba quyền đấm vào mũi của Hutton, một quyền lại mạnh hơn một quyền, suýt chút nữa Valhein đã không nắm được tóc của Hutton nữa.
Róc rách...
Máu mũi lại tiếp tục chảy xuống.
Hutton kêu lên thảm thiết hai tiếng và ngất đi một lần nữa.
Harmon nghiến răng, hận không thể lột xác Senit.
Valhein bất lực nói: “Tôi bảo ngài ôm Hutton, nhưng không bảo ngài ra tay.”
Senit sửng sốt một chút, vội vàng dùng sức đỡ Hutton.
Kelton cảm thấy thích thú với cảnh này, ông ấy quay sang hỏi Hag: “Ông ta có phải là người mà cậu đã hạ gục trong vòng ba giây không?”
“Hai giây rưỡi.” Hag suy nghĩ một lúc và trả lời một cách nghiêm túc.
Vẻ mặt Senit vô cùng bình tĩnh.
Harmon lại giống như bị rơi xuống vực sâu.
Một lúc sau, Hutton mơ mơ màng màng mở mắt ra, còn chưa kịp nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra trước mắt thì đã nghe thấy giọng nói của Valhein.
“Lại ngừng.”
Sau đó, trước mắt của Hutton trở nên tối sầm, cậu ta ngất đi trong cơn mê vì sự đau đớn và sợ hãi, thậm chí còn chưa có thời gian để tức giận.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Valhein cũng đặt ly rượu đầy ắp lên bàn trước mặt Harmon.
“Nào Harmon, đây là những gì ngài muốn.” Valhein nhẹ nhàng nói.
Cơ thể Harmon đột nhiên run lên, và giọng nói của Valhein như tiếng thì thầm từ địa ngục vọng đến.
Harmon liếc nhìn sang đứa con trai khốn khổ của mình, nhìn vào chiếc ly trộn lẫn máu, nước mắt và nước mũi, ông ta suy sụp ngồi xuống, đôi mắt vô hồn.
"Valhein, tôi xin lỗi, tôi không nên làm như vậy. Lẽ ra tôi nên dạy dỗ con mình, tôi nên để nó đối xử tốt với bạn học của nó, và để nó học cách tử tế với người khác..." Harmon vừa tức giận vừa vội vàng nói, thế nhưng lại mang theo vài tiếng khóc nức nở.
“Sợ hãi và xấu hổ là gốc rễ của sự hèn nhát.” Kelton nói.
Valhein đẩy nhẹ ly rượu gốm sứ màu đen về phía trước.
“Uống đi, uống sạch nó.” Giọng điệu của Valhein bình thản đến mức làm người khác sợ hãi.
Harmon ngước đầu lên nhìn Valhein, ánh mắt đầy sự nghi hoặc.
Người thanh niên này giống như một con quỷ.
“Uống đi.” Giọng điệu của Valhein vẫn thản nhiên như cũ.
Đột nhiên Kelton thở dài một hơi và và nói: "Harmon à, tôi đã từng nghe qua, ông cũng là một người rất thông minh, sao lại tìm Valhein gây sự vậy chứ? Tôi còn chưa có can đảm này."
Cơ thể Harmon run lên, càng lúc ông ta càng hối hận và bắt đầu hoài nghi rằng Valhein rất có thể là con riêng của một nhà quý tộc, xuất thân của cậu ta vô cùng đáng sợ, nếu không Kelton đã không nói ra những lời như vậy.
Tay của Senit rất vững vàng, nếu không ông ta sẽ không thể chơi dao găm thành thạo như vậy, nhưng hiện giờ, ông ta không thể khống chế được tay phải của mình đang run rẩy.
Kelton quay đầu lại liếc nhìn Hag và nói: "Các người cũng không nhìn xem cậu ấy dọa Hag đến mức nào, ở trước mặt Valhein cũng dám giở trò."
Hag tức giận liếc nhìn Kelton một cái, vào thời điểm này Kelton cũng không quên trêu chọc anh ta.
Valhein giả vờ như không nghe thấy lời của Kelton, cậu nói với Harmon: "Ngài đây là đang đợi có người kính ngài, hay là ngài muốn thêm thứ gì đó vào?"
Harmon nghiến răng một cái, ông ta lập tức chộp lấy chiếc ly gốm sứ màu đen, nhắm mắt lại và đổ một hơi vào bụng.
Vừa buông lỏng tay, ly rượu bằng gốm sứ màu đen lập tức rơi xuống đất, ông ta quỳ rạp trên mặt đất, xoay người qua một bên nôn khan.
"Oẹ..." Harmon cảm thấy có vô số sắt gỉ cuồn cuộn trong bụng mình.
Senit lạnh lùng nhìn người bạn cũ của mình, suy cho cùng thì ông ta cũng chỉ là một thương nhân chứ không phải một chiến sĩ.